Trang

Thứ Tư, 1 tháng 12, 2010

Tháng 12-Tháng của xúc cảm..

 
Trời lập đông rồi,tháng12 đã tới......
 
Không biết đã bao lần mỗi chúng ta luôn có cảm tưởng xốn xang như thế để kết thúc một năm nữa sắp sửa qua đi? 
 
Mấy ai trong chúng ta có đủ can đảm, để mỗi năm vào dịp tháng mười hai này, ngồi lại để suy nghĩ xem đời mình cái gì còn - cái gì mất, cái gì đã thay đổi và thay đổi đến đâu.
 
Tôi sợ tháng 12, sợ sự hối hả của tháng 12, sợ lắm cái không khí giao mùa giữa cuối năm và đầu năm mới.
 
Nhưng một phần nào đó,tháng mười hai còn có một ngày mà tôi rất yêu thích,một ngày lễ được coi là lớn nhất, phổ biến nhất, đó là Lễ Giáng sinh với ý nghĩa hòa bình trên trần thế cho con người. Cả người thiện tâm lẫn kẻ không có lòng ngay. Thế nên, tháng mười hai, ngoài việc gấp lại những tờ lịch năm cũ, chúng ta còn có dịp nguyện cầu cho một thế giới hòa bình .
 
Xin gởi lời chúc an lành và hạnh phúc đến tất cả mọi người

Thứ Sáu, 26 tháng 11, 2010

Sống là cho đâu chỉ nhận riêng mình..

Có ai đó nói rằng, khi quay ngược trái tim mình lên, trái tim sẽ có hình ngọn lửa. Có phải đó là ngọn lửa của tình yêu thương, của tình người ấm áp? Ngọn lửa ấm áp cho tình yêu đi đến phút sống cuối cùng.

Tôi cũng từng nghe người ta nói rằng, tuổi trẻ mang trái tim và tình yêu đầy nhiệt huyết, có thể cống hiến hết mình cho tình yêu và lý tưởng. Nhưng phải chăng chính vì trái tim nhiệt huyết ấy mải mê chạy theo những đam mê hoài bão mà quên mất ngọn lửa yêu thương?

Tôi đã từng chứng kiến cảnh một bà già mù lòa dắt theo một đứa bé nhỏ đi ăn xin trong trời mưa gió lạnh căm căm, không một manh áo ấm. Nhưng đi đến đâu người ta cũng xua đuổi.

Người bán hàng sợ “dông”, sợ hôi, sợ bẩn, sợ cả một ngày bị bà già “ám vía” mà không bán được hàng. Người qua lại thì muốn đi thật nhanh, tránh động phải bà lão kẻo bẩn những bộ cánh đắt tiền. Họ thì thầm: “Thời nay người giả ăn mày không hiếm. Thóc đâu mà đãi gà rừng”…

Một đám đông xúm lại trên đường quây quanh anh thanh niên bị ngã nằm xõng xoài trên đường, máu bê bết, ánh mắt như cầu cứu van xin. Nhưng không ai để tâm. Họ tụ tập lại đây không gì hơn ngoài sự hiếu kỳ.

Người ta không muốn dây, không muốn xắn tay vào đưa anh ta đến bệnh viện vì nghĩ sẽ gặp xui xẻo, rắc rối nếu nạn nhân chết trên đường đến bệnh viện. Có người độc miệng thì nói: “Uống rượu cho lắm vào. Tự chuốc vạ vào thân, ai thương”. Người tử tế bấm máy gọi cho xe cứu thương nhưng chờ xe cứu thương nhanh cũng 15-20 phút, còn nếu lâu và bị tắc đường cũng phải đến nửa tiếng, mà sự sống lại được tính bằng giây.

Tôi đã từng chứng kiến một em bé gái mặt nhễ nhãi mồ hôi giữa trưa nắng hè đến từng cổng trường đại học cầu xin sự ban ơn của các anh chị sinh viên để có thêm chút tiền viện phí cho bố.

Em tin rằng các anh chị sinh viên, với trái tim thanh niên đầy tình yêu và nhiệt huyết có thể phần nào giảm nỗi đau đang cào cấu người bố nằm chờ chết trong bệnh viện. Nhưng mọi người đứng đó nghe em trình bày rồi lại lắc đầu bỏ đi. “Lừa đảo bây giờ đâu có thiếu!”.

Một anh chàng sinh viên nọ gọi điện về cho mẹ nói đang bận thi khi được biết mẹ ốm. Sự thật là anh ta “bận” dự lễ sinh nhật của người yêu. Thoáng chút ăn năn nhưng lại tặc lưỡi cho qua: “Mẹ thì có thể một năm về thăm vài lần nhưng sinh nhật người yêu chỉ có một”. Chẳng mấy bạn trẻ quên sinh nhật của người yêu, nhưng ai nhớ được ngày sinh của người mang cho mình sự sống?

Có thể bạn sợ rằng tình yêu thương của mình cho đi mà không được nhận lại, hay cho nhầm chỗ. Nhưng đâu phải trên thế giới này tất cả đều là những toan tính, dối lừa.

Bà cụ dắt cháu đi ăn xin trong trời rét căm căm, cô bé con đứng cổng trường đại học cầu xin ai đó giúp bố em, để rồi chỉ nhận được những cái xua tay - dường như chính họ mới là những người đã đặt tình yêu thương và sự tin tưởng của mình vào nhầm chỗ.

Có ai đó nói gia đình là tất cả, nhưng bạn đã làm gì cho gia đình ấy? Một sự chăm sóc ân cần khi mẹ ốm, một cái nắm tay chia sẻ khi em buồn…đó là tình yêu không lời bạn dành cho họ. Giá như bạn cũng sẵn sàng chia sẻ, sẵn sàng cho đi tình thương như lúc bạn cần sự chia sẻ và tình thương ấy!

Dẫu biết rằng ngọn lửa nào rồi cũng có lúc tàn. Nhưng hãy để cho ngọn lửa trong trái tim bạn sưởi ấm đến khi còn có thể. Bởi “sống là cho đâu chỉ nhận riêng mình”.
-------------
Hãy biết cho đi những gì mình có thể .....

Để được nhận lại những gì ta ... Cần HỌC HỎI

Thứ Năm, 25 tháng 11, 2010

Mùa đông..Lạnh...Buồn..Và Nhớ!

Mấy ngày gần đây,thời tiết ở Bình Dương đã trở lạnh,những cơn gió se lạnh bắt đầu len lỏi trong từng góc phố, trong lòng cảm thấy trống trải thiếu vắng .Mùa đông đã về.Mùa đông lúc nào cũng bắt đầu bằng những cơn gió lạ,lạnh và buồn lắm

Mùa đông đến cho ta bao nhiêu cảm xúc,cảm xúc của yêu thương,của sự ấm áp gần gũi,và cả sự cô đơn.

Đã qua bao nhiêu mùa đông,bao nhiêu nỗi nhớ nhung mà vẫn không thể quên một người.

Chưa bao giờ em thấy cái không khí ngột ngạt như vậy anh à.Em im lặng .Anh im lặng.

Dừng lại,và buông tay.Đó có phải là giải pháp lúc này chăng?

Lúc nào em cũng muốn giữ lấy kỉ niệm vì em sợ chúng sẽ vuột mất.

Nhưng đôi lúc em lại muốn xoá đi những kỉ niệm ít ỏi giữa hai chúng ta,để em trở về với thực tại,về với những ai đang chờ đợi em.

Em đang không có câu trả lời cho riêng mình.Em phải làm sao?

Noel sắp đến rồi !Em có đựơc ở bên anh không?

Thứ Tư, 24 tháng 11, 2010

Post hình kỷ niệm






Họ chỉ là bạn thôi đấy




Ai cũng ngây ngây rồi nên cười hết ga luôn.hjhjh

 Những tấm hình này chụp đã lâu rồi (02.08.2009),hôm nay vô tình tôi kiếm đựơc ,và post lên hy vọng rằng các bạn sẽ có một lúc nào đó xem đựơc những kỷ niệm thế này..

Nhìn mọi người ai cũng vui vẻ ,khoảnh khắc ấy biết khi nào quay trở lại..hjx..hjxx

Thứ Hai, 22 tháng 11, 2010

12 ngôi nhà đẹp như trong truyện cổ tích

Thật tuyệt nếu như bạn có một ngôi nhà tranh nhỏ nhắn, thơ mộng ở vùng quê để thư giãn vào cuối tuần hoạc kỳ nghỉ hè, tạm lánh chốn thị thành ồn ào, đông đúc. Dưới đây là những ngôi nhà xinh xắn, cổ kính kết đầy hoa lá gợi nhớ những túp lều trong truyện cổ tích. Ảnh trên Home Designing.




(Nguồn :ngoisao.net)

Ôi, giá mà tôi cũng có được 1 căn nhà như thế.Ước mơ chỉ là mơ ước.Bây giờ tôi có bao nhiêu việc phải lo^_^

Chủ Nhật, 21 tháng 11, 2010

Lời than vãn của phụ nữ

Những người đàn ông tốt lại thường xấu xí,

Còn những người đàn ông đẹp trai thì lại thường không tốt.

Những người đàn ông vừa đẹp trai lại vừa tốt lại thường là kẻ đồng tính.

Còn những người đàn ông vừa đẹp trai, lại vừa tốt, không phải là kẻ đồng tính thì thường đã cưới vợ mất rồi

Những người đàn ông không đẹp trai lắm, nhưng là người tốt thì lại thường không có tiền

Nhưng những người đàn ông không đẹp trai lắm, nhưng là người tốt và có tiền thì lại thường nghĩ rằng phụ nữ theo đuổi họ chỉ vì tiền bạc

Những người đàn ông đẹp trai, không có tiền bạc chỉ theo đuổi phụ nữ chỉ là để "đào mỏ"

Những người đàn ông đẹp trai, mà không tốt lắm, không phải là người đồng tính, thì lại không nghĩ rằng phụ nữ là người đẹp

Những người đàn ông nghĩ rằng chúng ta đẹp, lại không là người đồng tính, cũng có thể hơi tốt và có tiền, lại thường là những kẻ nhát gan, sợ phụ nữ

Những người đàn ông hơi đẹp trai, hơi tốt và có một số tiền nào đó và cảm ơn Chúa họ không đồng tính, thì thường rất nhút nhát và không bao giờ đi bước đầu tiên

Nhưng những người đàn ông mạnh bạo đi bước đầu tiên, thì khi phụ nữ khởi động họ lại hết hứng...



Ôi, thời nay chọn lựa đàn ông cho hợp sao mà phức tạp...

Xem xong rồi suy nghĩ,đôi khi lựa chọn cũng làm con người ta mệt mỏi.Thôi thì nhắm mắt chọn đại.hjjjjj

Điều anh chưa biết


Anh sẽ không bao giờ biết được rằng anh là người mà em nhớ đến trước khi đi ngủ và sau khi em thức giấc.

Anh sẽ không bao giờ biết được rằng khi gặp anh em giả vờ như không quan tâm nhưng khi anh quay đi thì em lại nhìn theo anh.

Anh sẽ không bao giờ biết được rằng mỗi khi em nói không nhớ anh là lúc đó em đã nhớ anh thật nhiều thật nhiều…

Anh sẽ không biết được rằng em đã hủy hết mọi cuộc hẹn ngày thứ bảy với bạn bè và chỉ chờ điện thoại của anh thôi.

Anh sẽ không biết được rằng em đã học nấu những món thật ngon để làm cho anh ăn nhưng lại hay nói là em không biết nấu ăn đế cho anh cười.

Anh sẽ không biết được rằng mỗi ngày em đều xếp một ngôi sao may mắn dành cho anh và gởi vào đó những lời chúc tốt đẹp nhất.

Anh sẽ không biết được rằng khi đi một nơi thật đẹp thì em chỉ muốn có ba mẹ và còn một người nữa là anh bên cạnh để cùng chia sẽ cảm xúc.

Anh sẽ không biết được rằng điện thoại của em chỉ lưu được có 75 tin nhắn, vì vậy trước khi xóa những tin nhắn cũ của anh, em đã đọc đi đọc lại cả chục lần và ghi cẩn thận vào một cuốn sổ nhỏ.

Anh sẽ không biết được rằng anh là người đầu tiên mà em muốn chia sẻ niềm vui và nỗi buồn.

Anh sẽ không biết được rằng anh là người con trai đầu tiên mà em chọn làm người yêu mặc dù xung quanh em có rất nhiều chàng trai tán tỉnh...

Anh sẽ không biết rằng em đã buồn như thế nào khi anh quên ngày 20/10 vì quá bận rộn cho chuyến công tác.

Anh sẽ không biết được rằng nỗi sợ hãi lớn nhất của em không phải là bóng đêm mà là mất anh.

Anh àh, còn rất nhiều điều mà anh chưa biết nhưng giờ đây chắc anh sẽ không bao giờ được biết vì anh đã xa em thật rồi.

Anh sẽ không bao giờ biết được em đã khóc rất nhiều nhưng cố gắng làm như là không có chuyện gì xảy ra cả để anh không bị day dứt khi ra xa em.

Anh sẽ không bao giờ biết được là em đã nhắn tin cho anh rồi lại thôi rồi lại nhắn nhưng rồi lại thôi...

Anh sẽ không bao giờ biết được rằng dù xa anh nhưng em vẫn nhớ anh...

Nhưng một điều mà anh biết được là em luôn chúc anh hạnh phúc mãi mãi…

(http://vn.360plus.yahoo.com/nhuthao02122002)
   Anh có biết!Khi đọc xong bài này,người con trai đầu tiên mà tôi nghĩ đến là anh,anh cứ làm cho tôi vương vấn rồi đau buồn,nhưng kí ức và kỉ niệm không làm sao tôi có thể quên được anh một cách nhẹ nhàng.
   Thật lòng thì tôi không muốn quên anh,vì nếu như thế,tôi chẳng có lý do nào để nghĩ về anh nữa.
   Nhưng nếu không quên anh,thì tôi thực sự rất mệt mỏi,vì khi nào,giây phút nào tôi cũng nghĩ đến anh cả.Lúc nào,bao giờ,tôi cũng trông ngóng anh...Tôi đau lòng quá..
   Những lúc tôi thất bại,tôi buồn chán,nghĩ đến anh,điều đó như tiếp thêm sức mạnh cho tôi.Bây giờ nếu buông anh ra,chắc tôi sẽ gục ngã mất.
   Tôi mâu thuẩn với chính bản thân mình quá đi mất.
   Đối với anh,tôi rất khó khăn trong việc bộc lộ cảm xúc của mình.Nhưng tôi không dám buông anh ra,vì tôi sợ mình sẽ không được bình yên.