Trang

Thứ Tư, 1 tháng 12, 2010

Tháng 12-Tháng của xúc cảm..

 
Trời lập đông rồi,tháng12 đã tới......
 
Không biết đã bao lần mỗi chúng ta luôn có cảm tưởng xốn xang như thế để kết thúc một năm nữa sắp sửa qua đi? 
 
Mấy ai trong chúng ta có đủ can đảm, để mỗi năm vào dịp tháng mười hai này, ngồi lại để suy nghĩ xem đời mình cái gì còn - cái gì mất, cái gì đã thay đổi và thay đổi đến đâu.
 
Tôi sợ tháng 12, sợ sự hối hả của tháng 12, sợ lắm cái không khí giao mùa giữa cuối năm và đầu năm mới.
 
Nhưng một phần nào đó,tháng mười hai còn có một ngày mà tôi rất yêu thích,một ngày lễ được coi là lớn nhất, phổ biến nhất, đó là Lễ Giáng sinh với ý nghĩa hòa bình trên trần thế cho con người. Cả người thiện tâm lẫn kẻ không có lòng ngay. Thế nên, tháng mười hai, ngoài việc gấp lại những tờ lịch năm cũ, chúng ta còn có dịp nguyện cầu cho một thế giới hòa bình .
 
Xin gởi lời chúc an lành và hạnh phúc đến tất cả mọi người

Thứ Sáu, 26 tháng 11, 2010

Sống là cho đâu chỉ nhận riêng mình..

Có ai đó nói rằng, khi quay ngược trái tim mình lên, trái tim sẽ có hình ngọn lửa. Có phải đó là ngọn lửa của tình yêu thương, của tình người ấm áp? Ngọn lửa ấm áp cho tình yêu đi đến phút sống cuối cùng.

Tôi cũng từng nghe người ta nói rằng, tuổi trẻ mang trái tim và tình yêu đầy nhiệt huyết, có thể cống hiến hết mình cho tình yêu và lý tưởng. Nhưng phải chăng chính vì trái tim nhiệt huyết ấy mải mê chạy theo những đam mê hoài bão mà quên mất ngọn lửa yêu thương?

Tôi đã từng chứng kiến cảnh một bà già mù lòa dắt theo một đứa bé nhỏ đi ăn xin trong trời mưa gió lạnh căm căm, không một manh áo ấm. Nhưng đi đến đâu người ta cũng xua đuổi.

Người bán hàng sợ “dông”, sợ hôi, sợ bẩn, sợ cả một ngày bị bà già “ám vía” mà không bán được hàng. Người qua lại thì muốn đi thật nhanh, tránh động phải bà lão kẻo bẩn những bộ cánh đắt tiền. Họ thì thầm: “Thời nay người giả ăn mày không hiếm. Thóc đâu mà đãi gà rừng”…

Một đám đông xúm lại trên đường quây quanh anh thanh niên bị ngã nằm xõng xoài trên đường, máu bê bết, ánh mắt như cầu cứu van xin. Nhưng không ai để tâm. Họ tụ tập lại đây không gì hơn ngoài sự hiếu kỳ.

Người ta không muốn dây, không muốn xắn tay vào đưa anh ta đến bệnh viện vì nghĩ sẽ gặp xui xẻo, rắc rối nếu nạn nhân chết trên đường đến bệnh viện. Có người độc miệng thì nói: “Uống rượu cho lắm vào. Tự chuốc vạ vào thân, ai thương”. Người tử tế bấm máy gọi cho xe cứu thương nhưng chờ xe cứu thương nhanh cũng 15-20 phút, còn nếu lâu và bị tắc đường cũng phải đến nửa tiếng, mà sự sống lại được tính bằng giây.

Tôi đã từng chứng kiến một em bé gái mặt nhễ nhãi mồ hôi giữa trưa nắng hè đến từng cổng trường đại học cầu xin sự ban ơn của các anh chị sinh viên để có thêm chút tiền viện phí cho bố.

Em tin rằng các anh chị sinh viên, với trái tim thanh niên đầy tình yêu và nhiệt huyết có thể phần nào giảm nỗi đau đang cào cấu người bố nằm chờ chết trong bệnh viện. Nhưng mọi người đứng đó nghe em trình bày rồi lại lắc đầu bỏ đi. “Lừa đảo bây giờ đâu có thiếu!”.

Một anh chàng sinh viên nọ gọi điện về cho mẹ nói đang bận thi khi được biết mẹ ốm. Sự thật là anh ta “bận” dự lễ sinh nhật của người yêu. Thoáng chút ăn năn nhưng lại tặc lưỡi cho qua: “Mẹ thì có thể một năm về thăm vài lần nhưng sinh nhật người yêu chỉ có một”. Chẳng mấy bạn trẻ quên sinh nhật của người yêu, nhưng ai nhớ được ngày sinh của người mang cho mình sự sống?

Có thể bạn sợ rằng tình yêu thương của mình cho đi mà không được nhận lại, hay cho nhầm chỗ. Nhưng đâu phải trên thế giới này tất cả đều là những toan tính, dối lừa.

Bà cụ dắt cháu đi ăn xin trong trời rét căm căm, cô bé con đứng cổng trường đại học cầu xin ai đó giúp bố em, để rồi chỉ nhận được những cái xua tay - dường như chính họ mới là những người đã đặt tình yêu thương và sự tin tưởng của mình vào nhầm chỗ.

Có ai đó nói gia đình là tất cả, nhưng bạn đã làm gì cho gia đình ấy? Một sự chăm sóc ân cần khi mẹ ốm, một cái nắm tay chia sẻ khi em buồn…đó là tình yêu không lời bạn dành cho họ. Giá như bạn cũng sẵn sàng chia sẻ, sẵn sàng cho đi tình thương như lúc bạn cần sự chia sẻ và tình thương ấy!

Dẫu biết rằng ngọn lửa nào rồi cũng có lúc tàn. Nhưng hãy để cho ngọn lửa trong trái tim bạn sưởi ấm đến khi còn có thể. Bởi “sống là cho đâu chỉ nhận riêng mình”.
-------------
Hãy biết cho đi những gì mình có thể .....

Để được nhận lại những gì ta ... Cần HỌC HỎI

Thứ Năm, 25 tháng 11, 2010

Mùa đông..Lạnh...Buồn..Và Nhớ!

Mấy ngày gần đây,thời tiết ở Bình Dương đã trở lạnh,những cơn gió se lạnh bắt đầu len lỏi trong từng góc phố, trong lòng cảm thấy trống trải thiếu vắng .Mùa đông đã về.Mùa đông lúc nào cũng bắt đầu bằng những cơn gió lạ,lạnh và buồn lắm

Mùa đông đến cho ta bao nhiêu cảm xúc,cảm xúc của yêu thương,của sự ấm áp gần gũi,và cả sự cô đơn.

Đã qua bao nhiêu mùa đông,bao nhiêu nỗi nhớ nhung mà vẫn không thể quên một người.

Chưa bao giờ em thấy cái không khí ngột ngạt như vậy anh à.Em im lặng .Anh im lặng.

Dừng lại,và buông tay.Đó có phải là giải pháp lúc này chăng?

Lúc nào em cũng muốn giữ lấy kỉ niệm vì em sợ chúng sẽ vuột mất.

Nhưng đôi lúc em lại muốn xoá đi những kỉ niệm ít ỏi giữa hai chúng ta,để em trở về với thực tại,về với những ai đang chờ đợi em.

Em đang không có câu trả lời cho riêng mình.Em phải làm sao?

Noel sắp đến rồi !Em có đựơc ở bên anh không?

Thứ Tư, 24 tháng 11, 2010

Post hình kỷ niệm






Họ chỉ là bạn thôi đấy




Ai cũng ngây ngây rồi nên cười hết ga luôn.hjhjh

 Những tấm hình này chụp đã lâu rồi (02.08.2009),hôm nay vô tình tôi kiếm đựơc ,và post lên hy vọng rằng các bạn sẽ có một lúc nào đó xem đựơc những kỷ niệm thế này..

Nhìn mọi người ai cũng vui vẻ ,khoảnh khắc ấy biết khi nào quay trở lại..hjx..hjxx

Thứ Hai, 22 tháng 11, 2010

12 ngôi nhà đẹp như trong truyện cổ tích

Thật tuyệt nếu như bạn có một ngôi nhà tranh nhỏ nhắn, thơ mộng ở vùng quê để thư giãn vào cuối tuần hoạc kỳ nghỉ hè, tạm lánh chốn thị thành ồn ào, đông đúc. Dưới đây là những ngôi nhà xinh xắn, cổ kính kết đầy hoa lá gợi nhớ những túp lều trong truyện cổ tích. Ảnh trên Home Designing.




(Nguồn :ngoisao.net)

Ôi, giá mà tôi cũng có được 1 căn nhà như thế.Ước mơ chỉ là mơ ước.Bây giờ tôi có bao nhiêu việc phải lo^_^

Chủ Nhật, 21 tháng 11, 2010

Lời than vãn của phụ nữ

Những người đàn ông tốt lại thường xấu xí,

Còn những người đàn ông đẹp trai thì lại thường không tốt.

Những người đàn ông vừa đẹp trai lại vừa tốt lại thường là kẻ đồng tính.

Còn những người đàn ông vừa đẹp trai, lại vừa tốt, không phải là kẻ đồng tính thì thường đã cưới vợ mất rồi

Những người đàn ông không đẹp trai lắm, nhưng là người tốt thì lại thường không có tiền

Nhưng những người đàn ông không đẹp trai lắm, nhưng là người tốt và có tiền thì lại thường nghĩ rằng phụ nữ theo đuổi họ chỉ vì tiền bạc

Những người đàn ông đẹp trai, không có tiền bạc chỉ theo đuổi phụ nữ chỉ là để "đào mỏ"

Những người đàn ông đẹp trai, mà không tốt lắm, không phải là người đồng tính, thì lại không nghĩ rằng phụ nữ là người đẹp

Những người đàn ông nghĩ rằng chúng ta đẹp, lại không là người đồng tính, cũng có thể hơi tốt và có tiền, lại thường là những kẻ nhát gan, sợ phụ nữ

Những người đàn ông hơi đẹp trai, hơi tốt và có một số tiền nào đó và cảm ơn Chúa họ không đồng tính, thì thường rất nhút nhát và không bao giờ đi bước đầu tiên

Nhưng những người đàn ông mạnh bạo đi bước đầu tiên, thì khi phụ nữ khởi động họ lại hết hứng...



Ôi, thời nay chọn lựa đàn ông cho hợp sao mà phức tạp...

Xem xong rồi suy nghĩ,đôi khi lựa chọn cũng làm con người ta mệt mỏi.Thôi thì nhắm mắt chọn đại.hjjjjj

Điều anh chưa biết


Anh sẽ không bao giờ biết được rằng anh là người mà em nhớ đến trước khi đi ngủ và sau khi em thức giấc.

Anh sẽ không bao giờ biết được rằng khi gặp anh em giả vờ như không quan tâm nhưng khi anh quay đi thì em lại nhìn theo anh.

Anh sẽ không bao giờ biết được rằng mỗi khi em nói không nhớ anh là lúc đó em đã nhớ anh thật nhiều thật nhiều…

Anh sẽ không biết được rằng em đã hủy hết mọi cuộc hẹn ngày thứ bảy với bạn bè và chỉ chờ điện thoại của anh thôi.

Anh sẽ không biết được rằng em đã học nấu những món thật ngon để làm cho anh ăn nhưng lại hay nói là em không biết nấu ăn đế cho anh cười.

Anh sẽ không biết được rằng mỗi ngày em đều xếp một ngôi sao may mắn dành cho anh và gởi vào đó những lời chúc tốt đẹp nhất.

Anh sẽ không biết được rằng khi đi một nơi thật đẹp thì em chỉ muốn có ba mẹ và còn một người nữa là anh bên cạnh để cùng chia sẽ cảm xúc.

Anh sẽ không biết được rằng điện thoại của em chỉ lưu được có 75 tin nhắn, vì vậy trước khi xóa những tin nhắn cũ của anh, em đã đọc đi đọc lại cả chục lần và ghi cẩn thận vào một cuốn sổ nhỏ.

Anh sẽ không biết được rằng anh là người đầu tiên mà em muốn chia sẻ niềm vui và nỗi buồn.

Anh sẽ không biết được rằng anh là người con trai đầu tiên mà em chọn làm người yêu mặc dù xung quanh em có rất nhiều chàng trai tán tỉnh...

Anh sẽ không biết rằng em đã buồn như thế nào khi anh quên ngày 20/10 vì quá bận rộn cho chuyến công tác.

Anh sẽ không biết được rằng nỗi sợ hãi lớn nhất của em không phải là bóng đêm mà là mất anh.

Anh àh, còn rất nhiều điều mà anh chưa biết nhưng giờ đây chắc anh sẽ không bao giờ được biết vì anh đã xa em thật rồi.

Anh sẽ không bao giờ biết được em đã khóc rất nhiều nhưng cố gắng làm như là không có chuyện gì xảy ra cả để anh không bị day dứt khi ra xa em.

Anh sẽ không bao giờ biết được là em đã nhắn tin cho anh rồi lại thôi rồi lại nhắn nhưng rồi lại thôi...

Anh sẽ không bao giờ biết được rằng dù xa anh nhưng em vẫn nhớ anh...

Nhưng một điều mà anh biết được là em luôn chúc anh hạnh phúc mãi mãi…

(http://vn.360plus.yahoo.com/nhuthao02122002)
   Anh có biết!Khi đọc xong bài này,người con trai đầu tiên mà tôi nghĩ đến là anh,anh cứ làm cho tôi vương vấn rồi đau buồn,nhưng kí ức và kỉ niệm không làm sao tôi có thể quên được anh một cách nhẹ nhàng.
   Thật lòng thì tôi không muốn quên anh,vì nếu như thế,tôi chẳng có lý do nào để nghĩ về anh nữa.
   Nhưng nếu không quên anh,thì tôi thực sự rất mệt mỏi,vì khi nào,giây phút nào tôi cũng nghĩ đến anh cả.Lúc nào,bao giờ,tôi cũng trông ngóng anh...Tôi đau lòng quá..
   Những lúc tôi thất bại,tôi buồn chán,nghĩ đến anh,điều đó như tiếp thêm sức mạnh cho tôi.Bây giờ nếu buông anh ra,chắc tôi sẽ gục ngã mất.
   Tôi mâu thuẩn với chính bản thân mình quá đi mất.
   Đối với anh,tôi rất khó khăn trong việc bộc lộ cảm xúc của mình.Nhưng tôi không dám buông anh ra,vì tôi sợ mình sẽ không được bình yên.

Thứ Bảy, 20 tháng 11, 2010

Truyền thuyết hoa hồng xanh



Ngày xửa ngày xưa ở vương quốc hoa hồng có một thằng ngốc tên Stupid. Thằng ngốc may mắn được nhà vua giao cho chăm sóc vườn hoa hồng. Nhà vua có một cô công chúa rất xinh tên Rose.
Công chúa rất thích hoa hồng nên yêu cầu thằng ngốc mỗi ngày hãy mang cho mình một bó hoa hồng thật đẹp. Tuy nhiên thằng ngốc không biết bó hoa thế nào cả. Nó bèn xin với công chúa:
- Xin lỗi công chúa nhưng tôi có thể mang đến mỗi ngày chỉ một bông hoa được không.
Ban đầu công chúa thấy không vui một chút nào.Tuy nhiên thằng ngốc đều cố gắng mỗi ngày mang đến cho công chúa một bông hoa đẹp nhất. Thằng ngốc chẳng biết làm việc gì khác ngoài việc chăm sóc những bông hoa.Mỗi khi có ai đó bắt nó đi làm việc gì đó là nó lại nói:
- Xin lỗi nhưng tôi hậu đậu lắm! Tôi sẽ làm hỏng hết mất...
Vậy là người ta lại chán nản bỏ đi. Cũng bởi vậy nên không ai chơi với thằng ngốc cả. Thằng ngốc hàng ngày cứ thui thủi bên những bông hoa của nó. Dường như thằng ngốc chẳng bao giờ biết buồn là gì... Những bông hoa mà thằng ngốc mang đến cho công chúa mỗi ngày đều rất đẹp. Đôi khi công chúa ngắm nhìn những bông hoa đó và tự hỏi: "Một thằng ngốc thì làm thế nào mà tạo ra những bông hoa đẹp như vậy nhỉ".
Rồi một ngày công chúa quyết định đến thăm vườn hoa của thằng ngốc. Thằng ngốc đang lúi cúi tưới cho một khóm hoa hồng. Với công chúa thì công việc này thật lạ. Công chúa tò mò đến gần thằng ngốc và làm nó giật mình. Thằng ngốc làm rơi bình tưới hoa và làm bắn bẩn lên váy áo của công chúa:
- Xin lỗi công chúa - Thằng ngốc hốt hoảng - Tôi thật là hậu đậu.
- Không sao! Ta sẽ tha tội cho ngươi nhưng ngươi phải chỉ cho ta cách ngươi tạo ra những bông hoa này.
Thằng ngốc ngạc nhiên quá "Công chúa mà quan tâm đến cách trồng hoa ư?!"
- Rất đơn giản thưa công chúa... - Và thằng ngốc say sưa nói với công chúa tất cả những gì nó biết về hoa hồng,về cách trồng hoa, cách chăm sóc chúng... Thằng ngốc cảm thấy rất lạ khi công chúa tỏ ra rất thích thú với những gì nó nói. Và khi thằng ngốc bắt gặp ánh mắt công chúa đang chăm chú nhìn nó thì tự nhiên nó trở nên luống cuống. Một lần nữa nó lại đánh rơi bình tưới hoa.
- Xin lỗi công chúa... tôi vụng về quá đi mất.
- Ngươi thật là ngốc! Nhưng những gì ngươi nói về hoa hồng rất hay. Ngày mai ta sẽ lại tới.
Công chúa trở lại cung điện và thằng ngốc lại say sưa tưới hoa. Tuy nhiên nó vừa tưới hoa vừa hát. Chưa ai nghe thất thằng ngốc hát bao giờ cả... Ngày hôm sau thằng ngốc dậy rất sớm. Nó quét dọn những lối đi, nhổ cỏ bên những khóm hoa. Nhưng công chúa không đến nữa. Thằng ngốc đợi mãi mà công chúa vẫn không đến. Nó đâu biết hôm đó là một ngày đặc biệt. Nhà vua tổ chức một lễ hội rất lớn trong cung đình. Có rất nhiều các vị vua, những hoàng tử của các nước láng giềng... Công chúa chẳng muốn đến lễ hội một chút nào. Nàng nhất định không chịu mặc bộ váy dạ hộ. Chỉ đến khi viên tổng quản xuất hiện và nhã nhặn:
- Xin lỗi công chúa nhưng đây là mệnh lệnh của nhà vua...
bluerose.jpgCông chúa phải có mặt trong lễ hội. Nhà vua muốn thông qua lễ hội tìm cho con gái mình một vị hoàng tủ thích hợp. Tất cả các hoàng tủ tham gia lễ hội đều được thông báo về điều đó. Ai cũng rất háo hức được gặp công chúa (vì nghe nói công chúa rất xinh). Và mọi người không phải chờ đợi lâu. Công chúa xuất hiện trong bộ váy dạ hội mầu trắng, vương niệm của nàng được kết bằng những bông hoa hồng đỏ. Một vài hoàng tử đánh rơi ly rượu trong tay, một số khác phải mất một lúc lâu mới biết mình đang đứng ở đâu. Ngay đến các nhạc công cũng quên mất những nốt nhạc của mình. Ai cũng muốn được cùng nhảy với công chúa một bài, công chúa đều nhiệt tình đáp lại. Tuy nhiên chẳng ai lọt vào mắt xanh của công chúa cả. Nàng công chúa xinh đẹp chẳng thể tìm được cho mình một vị hoàng tử thích hợp. Khi mà nhà vua gần như tuyệt vọng thì điều bất ngờ đã xãy ra. Đúng vào lúc bữa tiệc sắp tàn thì một chàng hoàng tử cưỡi một con bạch mã tuyệt đẹp xuất hiện. Hoàng tử đến trước mặt công chúa và mỉm cười:
- Xin lỗi cô bé! Ta không đến quá muộn đấy chứ.
Công chúa bỗng cảm thấy tim mình đập rộn ràng. Đó là những cảm xúc kì lạ mà công chúa không thể định nghĩa nổi... Giai điệu ngọt ngào của bản Vanx như hòa nhịp cùng bước nhẩy của hai người. Hoàng tử kể cho công chúa nghe về những miền đất xa lạ mà hoàng tử đã đi qua. Những câu chuyện kéo dài như bất tận. Thời gian dường như không còn là mối quan tâm của hai người nữa... Mãi đến khi những vì sao đã sáng lấp lánh trên bầu trời, khi mà cả thằng ngốc và những bông hoa hồng đều đã ngủ say, hoàng tử mới lên ngựa từ biệt công chúa... Công chúa trở về cung điện và cho gọi thằng ngốc tới.
- Ngươi có biết làm thế nào để cung điện của ta thật đẹp không! Ngày mai hoàng tử sẽ lại tới. Ta muốn dành cho chàng một sự ngạc nhiên.
-Thưa công chúa... hoàng tử... à vâng thưa công chúa, tôi sẽ trang trí cung điện của công chúa bằng tất cả hoa hồng trong vườn. Cung điện của công chúa sẽ trở thành cung điện hoa hồng.
- Một ý tưởng tuyệt vời! Ngươi cũng không ngốc lắm đâu! Nhưng ta sợ ngươi sẽ không thể làm xong nó trong đêm nay.
- Tôi sẽ cố hết sức thưa công chúa...
Vậy là suốt cả đêm đó những bông hoa hồng còn ướt đẫm sương đêm được thằng ngốc cẩn thận hái từ vườn hoa mang vào cung điện. Khi cung điện của công chúa tràn ngập hoa hồng cũng là lúc trời vừa sáng. Khi công chúa thức dậy, nàng không thể tin vào mắt mình, trước mắt nàng là một cung điện đẹp như trong truyện cổ tích vậy. Công chúa đi dạo một vòng và thấy thằng ngốc ngủ gật bên cạnh một chiếc cột đá:
- Stupid. Dậy đi nào. Trời sáng rồi.
- Xin lỗi công chúa, tôi lại ngủ quên mất, tôi sẽ hoàn thành nốt công việc ngay thôi.
- Không cần nữa. Như vậy là được rồi. Nguơi hãy về nghỉ ngơi đi.
Thằng ngốc thở phào vì công chúa đã không trách nó chưa hoàn thành công việc. Nó vui vẻ trở về với vườn hoa giờ chỉ còn trơ những gốc. Công chúa đến bên cửa sổ và nhìn về phía những ngọn núi xa, nơi mà từ đó hoàng tử sẽ lại tới. Công chúa sẽ dẫn hoàng tử đi thăm cung điện hoa hồng của mình. Hoàng tử sẽ lại kể cho công chúa nghe câu chuyện về những miền đất xa lạ...
Nhưng rồi chẳng có hoàng tử nào đến cả. Chỉ có người hầu của Hoàng tử mang theo một bức thư: "...Cô bé của ta, ta không thể đến với em như đã hẹn. Đất nước của ta có chiến tranh. Ta phải tham gia vào cuộc chiến. Có lẽ chúng ta sẽ phải xa nhau một thời gian dài. Ta không muốn thế một chút nào. Ta sẽ rất nhớ em. Nhưng ta tin thời gian sẽ chứng minh cho tình yêu của chúng ta. Ta sẽ sớm gặp lại em..."
Công chúa buồn lắm. Những giọt nước mắt lăn dài trên đôi môi: "Em sẽ đợi! Nhưng nhất định chàng phải trở về đấy!..."
...Một tuần, rồi một tháng, rồi một năm...Chẳng có tin tức gì của hoàng tử. Hoàng tử như một cơn gió cứ bay mãi, bay mãi mà chẳng biết bao giờ sẽ trở lại. Công chúa thường đứng một mình bên khung của sổ mỗi buổi hoàng hôn và nhìn về phía những ngọn núi xa, nơi ánh mặt trời dần tắt. Có thể một ngày nào đó... Cũng hơn một năm đó không thấy thằng ngốc mang hoa hồng cho công chúa mỗi buổi sớm nữa. Có thể là sau khi trang hoàng cho cung điện vuờn hoa của thằng ngốc đã chẳng còn một bông hoa nào cả. Công chúa hình như cũng chẳng quan tâm đến những bông hoa hồng của thằng ngốc nữa...
Rồi một buổi sáng sớm khi công chúa thức dậy, có ai đó đã đặt sẵn bên của sổ một bông hoa hồng tuyệt đẹp. Công chúa ngắm nhìn bông hoa và chợt nhớ tới thằng ngốc. "Một năm rồi Stupid không mang hoa tới..". Công chúa trở lại vườn hoa của thằng ngốc. Trước mắt công chúa không phải là những gốc cây trơ trụi mà là muôn ngàn những bông hồng rực rỡ. Thằng ngốc vẫn lúi cúi bên những khóm hoa hồng. Thằng ngốc nhìn thấy công chúa và một lần nữa nó lại đánh rơi bình tưới hoa:
- Xin lỗi công chúa! Tôi đã cố hết sức nhưng không thể làm cho vườn hoa đẹp như xưa.
- Ồ không! Thật là kỳ diệu! Nói cho ta biết đi, ngươi đã làm thế nào vậy?
ab5b.jpgLần đầu tiên trong đời có người nói với nó như vậy, mà lại là một công chúa nữa chứ. Thằng ngốc vui lắm, nó cười ngây ngô và lại say sưa nói với công chúa về những bông hoa... Những ngày sau đó ngày nào công chúa cũng đến vườn hoa của thằng ngốc. Công chúa tự mình trồng những bông hoa, tự mình tưới nước cho chúng. Ban đầu thằng ngốc cảm thấy rất lạ nhưng rồi nó cũng hiểu ra rằng công chúa đang cố làm tất cả để nguôi ngoai nỗi nhớ hoàng tử. Thằng ngốc rất vui vì dù sao cũng có người cùng nó trò chuyện, có người chịu nghe nó nói cả ngày về những bông hoa hồng. Thằng ngốc cố làm cho công chúa vui những lúc công chúa ở bên nó. Có một lần thằng ngốc nói với công chúa về ý nghĩa của các loài hoa:
- Hoa hồng bạch là tình bạn chân thành, hồng nhung là tình yêu nồng thắm, hồng vàng là...
- Vậy còn hồng xanh, nó tượng trưng cho điều gì
- Hồng xanh là tình yêu bất diệt! thưa công chúa,nhưng nó không có thật.
- Vậy tại sao nó lại tượng trưng cho tình yêu bất diệt?
- Đó là một huyền thoại, thưa công chúa. Người ta nói rằng nếu ta trồng một cây hoa hồng bằng cả trái tim dành cho người mình yêu thương thì nó sẽ nở ra một bông hoa hồng xanh. Đó là bông hoa có phép mầu, nó sẽ cho một điều ước..
- Ta sẽ ước chiến tranh kết thúc và hoàng tử sẽ trở về bên ta...
- Thưa công chúa! Không có điều gì là không thể xãy ra. Tôi tin nếu công chúa thành tâm biết đâu cây hoa mà công chúa trồng sẽ nở ra một bông hoa hồng xanh.
- Ta tin ngươi...
Và từ hôm đó công chúa dành hết thời gian để chăm sóc cho cây hoa hồng của mình. Nhưng không hiểu sao cây hoa mà công chúa trồng mãi vẫn không nở một bông hoa nào cả. Có một sự thật mà có lẽ thằng ngốc không bao giờ dám nói. Đó là câu chuyện về hoa hồng xanh chỉ là một lời nói dối. Thằng ngốc không muốn thấy công chúa quá đau buồn nên nó đã nghĩ ra câu chuyện về bông hoa hồng xanh và điều ước...
Nhưng rồi thằng ngốc mới thấy đó là một sai lầm rất lớn. Nó sợ cái ngày mà cây hoa của công chúa nở ra một bông hoa bình thường. Công chúa sẽ rất buồn. Thằng ngốc không muốn làm công chúa buồn một chút nào. Nó cố tìm trong vườn hoa bao la của nó một bông hoa hồng xanh nhưng chẳng có bông hồng xanh nào cả... Rồi một đêm thằng ngốc trằn trọc mãi không ngủ được. Bỗng nhiên nó nghe thấy một giọng nói như tiếng thì thầm vậy
- Stupid! Sao ngươi buồn thế?
- Ai vậy?
- Ta là hoa hồng đây.
- Hoa hồng ư? Sao ngươi có thể nói được?
- Ngươi ngốc quá, ta luôn nói chuyện với ngươi mà ngươi không để ý đấy thôi, loài hoa nào cũng nói được, chỉ là có bao giờ ngươi lắng nghe không mà thôi. Có chuyện gì mà ngươi buồn vậy?
- Ta... Ta đã trót nói dối công chúa về hoa hồng xanh. Ta không nghĩ là công chúa lại đặt nhiều niềm tin vào hoa hồng xanh đến thế.
- Stupid! Ngươi đang nghĩ gì vậy. Ta nói cho ngươi biết điều này nhé: Huyền thoại mà ngươi đã nói với công chúa là có thật đấy.
- Sao cơ? Thế nghĩa là hoa hồng xanh là có thật. Ngươi biết làm thế nào để tạo ra hoa hồng xanh phải không?
- Ta biết... Nhưng ta không thể nói cho ngươi được.
- Tại sao chứ? Ta xin ngươi đấy
- Stupid à.. Ngươi thật là ngốc quá, ngươi làm tất cả là vì cái gì chứ?
hoahongxanh.jpg- Ta... Ta muốn công chúa có bông hoa hồng xanh. Ta muốn ước mơ của công chúa trở thành sự thực. Ta không muốn thấy công chúa buồn...
- Ôi Stupid! Ta không muốn nói cho ngươi một chút nào, nhưng thôi được rồi, nếu ngươi thực sự muốn có một bông hoa hồng xanh, ta sẽ chỉ cho ngươi cách...
Và hoa hồng ghé tai thằng ngốc thì thầm điều gì đó mà chỉ có thằng ngốc nghe rõ. Khuôn mặt thằng ngốc bỗng ngẩn ngơ đến khó hiểu. Rồi người ta thấy thằng ngốc ngước nhìn bầu trời đầy sao và mỉm cười... Sáng sớm hôm sau khi công chúa vừa thức dậy thì người hầu của nàng đã chạy vào:
- Thưa công chúa, thật không thể tin được, người hãy ra mà xem, cây hoa mà công chúa trồng đã nở một bông hoa màu xanh.
Công chúa như không tin vào những gì mình nghe thấy. Nàng chạy ngay ra vườn hoa. Trước mắt nàng là một bông hoa hồng xanh tuyệt đẹp. Những cánh hoa lấp lánh những giọt sương sớm long lanh dưới ánh sáng mặt trời. Công chúa cầm bông hoa đặt lên trái tim. Nàng còn chưa kịp nói điều ước thì người hầu của nàng đã vào báo:
- Thưa công chúa! Hoàng tử đã thắng trận trở về. Có lẽ hoa hồng xanh đã biết truớc điều ước của nàng nên không cần công chúa phải nói ra.
Công chúa băng qua quảng trường rộng mênh mông để đến bên cổng thành. Quả nhiên từ phía ngọn núi xa hoàng tử đã trở về, chiếc áo bào sạm đen vì khói bụi. Hoàng tử xuống ngựa ngay khi chàng trông thấy công chúa, quên đi cả những mệt mỏi bao tháng ngày qua, vòng tay ôm chặt công chúa như không bao giờ muốn buông ra vậy.
- Cô bé của ta! Ta nhớ nàng quá.
- Em gần như đã tuyệt vọng, chàng biết không. Nhưng điều kỳ diệu đã xảy ra. Chàng hãy nhìn xem, một bông hoa hồng xanh. Chính nó đã mang chàng về với em.
- Hoa hồng xanh! Ta tưởng làm gì có hoa hồng xanh trên thế gian này!
- Có chứ. Đó là một huyền thoại. Em sẽ dẫn chàng đến vườn hoa. Stupid sẽ kể cho cho chàng nghe huyền thoại về hoa hồng xanh.
Vậy là hoàng tử và công chúa cùng đến vườn hoa của thằng ngốc.
- Stupid! Ngươi đâu rồi. Ra đây đi nào, hoàng tử muốn nghe câu chuyện về hoa hồng xanh của ngươi...
Nhưng Stupid đã biến đi đâu mất. Công chúa gọi mãi, gọi mãi mà không thấy thằng ngốc đâu cả. Bên gốc hoa mà công chúa trồng chiếc bình tưới hoa được dựng ngay ngắn. Chẳng hiểu thằng ngốc đã biến đi đâu mất.
Chỉ còn cơn gió thổi những bông hoa hồng đung đưa như đang hát một bài hát từ rất xa xưa "Tình yêu chân thành bắt đầu từ trái tim, chỉ có máu từ con tim của một kẻ đang yêu mới tạo ra bông hồng xanh bất diệt. Và bông hồng xanh sẽ tạo nên điều kỳ diệu..."

Một tình yêu thật cao cả! Có lẽ nó chỉ có trong truyện cổ tích thôi nhỉ? Đang buồn đọc xong càng thấy buồn thêm,vì câu chuyện này nhiều ẩn ý quá.Tình cảm luôn là như thế,lúc nào cũng tạo cho con người ta cảm giác mơ hồ...

Thứ Sáu, 19 tháng 11, 2010

Một tình yêu không nói.

Hôm nay mình đọc được một truyện ngắn rất hay,mình post lên để chia sẻ với các bạn,câu chuyện buồn quá một kết thúc không có hậu.

Hy vọng rằng sau khi xem xong câu chuyện này mỗi chúng ta hãy trân trọng những cảm xúc của riêng mình,hãy để con tim được lên tiếng.Có thể khi bạn bày tỏ ,tình cảm ấy không được đáp lại,nhưng biết đâu điều đó sẽ làm một trái tim tan nát đập trở lại.(Đôi khi tôi cũng mâu thuẫn với chính bản thân..hixhix)

Cuộc sống luôn có những bất ngờ mà,phải không các bạn.Chúng ta hãy luôn tin tưởng như thế nhé..

Đừng bỏ lỡ những giây phút để trái tim mình được rung động!

Năm học lớp 10.
Ngồi trong lớp học Anh văn, tôi chăm chú nhìn cô bé cạnh bên. Em là người mà tôi luôn gọi là BẠN TỐT NHẤT. Tôi chăm chú nhìn mái tóc dài và mượt của em và ước gì em là của tôi. Nhưng em không xem tôi như thế và tôi biết điều đó. Sau buổi học, em đến gần và hỏi mượn tôi bài học em nghỉ hôm trước. Em nói : "Cảm ơn anh !" và hôn lên má tôi. Tôi muốn nói với em, tôi muốn cho em biết rằng tôi không muốn chỉ là bạn. Tôi yêu em nhưng tôi quá nhút nhát, tôi cũng không hiểu tại sao.


Năm học lớp 11.
Chuông điện thoại reo. Đầu dây bên kia là em. Em khóc và thút thít về cuộc tình vừa tan vỡ. Em muốn tôi đến với em, vì em không muốn ở một mình, và tôi đã đến. Khi ngồi cạnh em trên sofa, tôi chăm chú nhìn đôi mắt ướt nước của em và ước gì em là của tôi. Sau hai tiếng đồng hồ, cùng xem bộ phim của Drew Barrymore và ăn ba túi khoai tây rán, em quyết định đi ngủ. Em nhìn tôi, nói : "Cảm ơn anh !" và hôn lên má tôi. Tôi muốn nói với em, tôi muốn cho em biết rằng tôi không muốn chỉ là bạn. Tôi yêu em nhưng tôi quá nhút nhát, tôi cũng không hiểu tại sao.

Năm cuối cấp.
Vào một ngày trước đêm khiêu vũ dạ hội mãn khóa, em bước đến tủ đựng đồ của tôi. "Bạn nhảy của em bị ốm", em nói, "Anh ấy sẽ không khỏe sớm được và em không có ai để nhảy cùng. Năm lớp 7, chúng mình đã hứa với nhau là nếu cả hai đứa đều không có bạn nhảy, chúng mình sẽ đi cùng nhau như NHỮNG NGƯỜI BẠN TỐT NHẤT." Và chúng tôi đã làm như thế. Vào đêm dạ hội, sau khi tiệc tan, tôi đứng ở bậc tam cấp trước cửa phòng em. Tôi chăm chú nhìn em khi em mỉm cười và nhìn bóng tôi trong đôi mắt lấp lánh của em. Tôi muốn em là của tôi nhưng em không nghĩ về tôi như thế và tôi biết điều đó. Rồi sau, em nói : "Em đã có giờ phút vui vẻ nhất, cảm ơn anh !" và hôn lên má tôi. Tôi muốn nói với em, tôi muốn cho em biết rằng tôi không muốn chỉ là bạn. Tôi yêu em nhưng tôi quá nhút nhát, tôi cũng không hiểu tại sao.

Ngày tốt nghiệp.
Từng ngày trôi qua, rồi từng tuần, từng tháng. Chớp mắt đã là ngày tốt nghiệp. Tôi ngắm nhìn hình dáng tuyệt vời của em nổi lên như một thiên thần trên sân khấu khi nhận bằng tốt nghiệp. Tôi muốn em là của tôi nhưng em không xem tôi như thế và tôi biết điều đó. Trước khi mọi người trở về nhà, em tiến về phía tôi trong áo khoác và mũ, khóc khi tôi ôm em. Rồi sau, nhấc đầu lên khỏi vai tôi, em nói : "Anh là BẠN TỐT NHẤT của em, cảm ơn anh !" và hôn lên má tôi. Tôi muốn nói với em, tôi muốn cho em biết rằng tôi không muốn chỉ là bạn. Tôi yêu em nhưng tôi quá nhút nhát, tôi cũng không hiểu tại sao.

Vài năm sau.
Giờ đây, tôi đang ngồi trong băng ghế dài trong nhà thờ. Cô bé ấy đang làm lễ kết hôn. Tôi nhìn em khi em nói : "Tôi hứa" và bắt đầu một cuộc sống mới, với một người đàn ông khác. Tôi muốn em là của tôi nhưng em không xem tôi như thế và tôi biết điều đó. Nhưng trước khi lên xe đi, em đến gần tôi và nói : "Anh đã đến, cảm ơn anh !" và hôn lên má tôi. Tôi muốn nói với em, tôi muốn cho em biết rằng tôi không muốn chỉ là bạn. Tôi yêu em nhưng tôi quá nhút nhát, tôi cũng không hiểu tại sao.

Lễ tang.
Đã nhiều năm trôi qua, tôi nhìn xuống chiếc quan tài chứa bên trong cô bé đã từng là BẠN TỐT NHẤT của mình. Trong buổi lễ, người ta đã tìm thấy quyển nhật ký của em trong suốt những năm trung học. Và đây là những gì em viết : "Tôi chăm chú nhìn anh và ước gì anh là của tôi nhưng anh không xem tôi như thế và tôi biết điều đó. Tôi ước anh nói với tôi rằng anh yêu tôi. Tôi ước mình cũng có thể làm được điều đó… Tôi chỉ nghĩ một mình và khóc.

Em yêu anh em yêu anh em yêu anh…"


(Nguồn:http://www.lhp12a2.net)

Thứ Năm, 18 tháng 11, 2010

Lời Nói Từ Trái Tim

-Có những người làm cho thế giới của bạn trở nên đặc biệt bằng cách có mặt ở đó.

-Bạn sẽ làm gì nếu người làm cho bạn ngừng khóc chính là người làm cho bạn khóc.

-Đừng bao giờ nói không còn yêu nữa,nếu nước mắt của người kia vẫn có thể giữ chân bạn.

-Khi đã biết tha thứ,bạn sẽ mỉm cười nhiều hơn,biết cảm nhận sâu sắc và dễ thông cảm với người khác.

-Nếu nắm lấy cơ hội đúng lúc thì mục tiêu sẽ thành hiện thực.

-Chia tay chỉ là bắt đầu cho một sự bắt đầu mới

-Cố gắng để quên hay để yêu một người đều là những cố gắng tuyệt vọng,bởi điều đó hoàn toàn lệ thuộc vào cảm xúc.

-Không có khoảng cách nào đủ xa cho tình yêu đủ lớn.

-Đừng để một ai chẳng nhận được gì khi rời chỗ bạn.Cho dù bạn biết rằng không bao giờ gặp lại.

-Cách khéo nhất để làm vừa lòng ai đó là xin họ lời khuyên.

-Hãy chọn con đường dài nhất để bước đi bên cạnh nhau khi chúng ta không thể biết yêu thương kia tan vỡ vào lúc nào!



Thứ Hai, 15 tháng 11, 2010

Đã Bao Giờ

Đã Bao Giờ
Bạn Chờ Mong Nhìn Thấy Nụ Cười Của Một Người Rồi Bỗng vui Lên Lạ Thường KHi Nhìn Thấy Điều Ấy ….?

Đã Bao Giờ
Bạn Onl Hàng Giờ Đồng Hồ Chỉ Để Chờ Một Cái Nick Log In không? Và Để Rồi Khi Cái Nick Đó Onl, Bạn Lại Âm Thầm Lặng Nhìn …? Không Buzz! Không Pm! Chỉ Nhìn !

Đã Bao Giờ
Bạn Bỗng Nhấc Máy Điện Thoại Lên, Cố Tình Bịa Một Lý Do Nào Đó, CHỉ Để Được Nghe Giọng Nói Vội Vàng Của Một Người.

Đã Bao Giờ
Bỗng Dưng Đôi Tay Bạn Viết Tên Người Ấy Lên Tờ Giấy Trước Mặt….Và Ngồi Đọc

Đã Bao Giờ
Bạn chờ Mong Một Câu Nói Dỗi Hờn, hay Đơn Giản Là Trách Móc Hỏi Han Của Một Người Nào Đó không ?


Nhưng

Có Khi Nào
Nụ Cười Ấy Trước Mặt Bạn, Mà không phải Dành Cho Bạn ……Nó Vô Tình Lướt Qua Bạn.

Có Khi Nào

Bạn Onl, Cái Nick Đó Onl, Bạn Thì Ngồi Nhìn, Nick Ấy Lại Đang Vui Vẻ Chat Cùng 1 bạn Khác ……Và Xong, Họ Out, Để Bạn Cảm Thấy Chới Với Không?

Có Khi Nào
Bạn Gọi Điện Đến, Và Sau Vài Câu Nói Vội Vàng, Bạn Lại Nhận ĐƯợc Tiếng :”Tít…tít” Quen Thuộc Như Mọi Khi , Để Rồi Xung QUanh Bạn là Nỗi Hụt Hẫng, Mất Mát Hay không?

Có Khi Nào
Bạn Viết Tên Người Ấy Lên Mảng Giấy Rồi Chợt Nhận Ra Cái Tên Này Thật Xa Lạ Hay không?

Có Khi Nào
Bạn Chờ 1 Câu Nói Dỗi HỜn Để Bạn An ủi Chính Minh` Rằng Họ Vẫn QUan Tâm Bạn , Nhưng Rồi Cuối CÙng Lại Nhận Được Những dòng Pm :” Uh`, không biết” chưa ?
Đấy là Khi Trái Tim Bạn đập Sai Nhịp …….


Đấy là Khi Bạn Nhận Ra Người ấy Thật Quan Trọng Với Bạn


Nhưng …….!!! ……………….Họ Có Đang Như Bạn không? ……..Hay…..?


Đừng Buồn Nhé ! ….Hãy Cứ Tin Vào Ngày mai !, Tình yêu Sẽ Đến Với Ai Chờ Nó.

(http://www.sonvoque.blogspot.com/)

Thổ lộ tình yêu

Thỉnh thoảng,ta không nhận ra ai mới là người quan tâm đến ta thật lòng,chỉ đến khi họ rời bỏ ta,cho đến khi ta mất họ vĩnh viễn.Để rồi ta chỉ còn biết ôm hận.

Hãy thổ lộ tình yêu của mình với người mà bạn yêu.Đừng im lặng,bởi vì có thể bạn sẽ đánh mất họ mà chưa kịp thốt ra lời nào.

Tình yêu là khi chúng ta chiến đấu đến hơi thở cuối cùng để nói với một người rằng ta yêu họ biết nhường nào

Nếu bạn thực sự yêu một người,đừng rời bỏ anh ấy.Không bao giờ rời bỏ.Bởi vì có thể bạn không biết được,tình yêu đó có ý nghĩa thế nào với người ấy đâu.Đôi khi nó có giá của cả một mạng người.Hãy trân trọng và giữ gìn tình yêu của mình.Chiến đấu vì nó.Và bạn sẽ không bao giờ hối hận.(ST)

-----------@@@@@@---------------
Một người bình thường cũng có thể tặng bạn tỷ lệ kỳ diệu của tình yêu..

Mất phương hướng..

Cảm xúc và lý trí,tôi cảm thấy bản thân mình thật ích kỷ,tôi hay có cảm xúc quá đi mất.
Nhiều lúc tôi nghĩ tại sao mình lại như vậy chứ.Tôi không thể hiểu nổi nữa.Đôi lúc tôi cảm thấy  mình quá thất bại.
Tôi không biết phải làm sao.Nhiều lúc tôi thấy mơ hồ với chính bản thân mình.
Tôi đang không có phương hướng rõ ràng,tôi phải làm sao đây?/?/

Thứ Bảy, 13 tháng 11, 2010

Bơ vơ

Tôi đã đọc được ở trên web 1 câu nói :

" Đã có khi nào,vào những buổi chiều sau 1 cơn mưa rào,bạn chạy xe một mình giữa những mọi người trên những con đường còn đọng nước ,lòng chợt se lại vì nhớ 1 người"

Câu nói này rất giống với tâm trạng của tôi hiện giờ,tôi không biết đến khi nào mình mới thoát ra được cảm giác thế này.

Đôi lúc tôi muốn cho anh biết cảm xúc của tôi,nhưng tôi không biết phải bắt đầu từ đâu.Rất muốn nhắn tin cho anh nhưng tôi không biết nhắn tin vì cái gì.

Mối quan hệ của chúng tôi,cũng không biết nói như thế nào.Tôi có lòng,anh thì vô tâm.Có phải thế không?

Dạo gần đây tôi có rất nhiều chuyện buồn,tôi thật sự rất cần có một người để tôi chia sẻ.

Anh  có biết không?Tôi phải nói những điều đó với ai đây,khi mà chẳng ai hiểu tôi cả.Khi mà không ai cho tôi cơ hội để giải bày.

Nếu như anh chịu nắm tay tôi thì hay biết mấy?

Giảm béo cấp tốc bằng cam

Bạn đã bao giờ nghe nói tới việc giảm béo bằng cam chưa? Nếu chưa thì tại sao không thử nhỉ? Vì cam là một loại quả rất phổ biến, dễ dùng, lại có lợi cho sức khỏe nên Eo thon tin rằng mọi người đều có thể áp dụng phương pháp này.
Chế độ ăn cam hàng ngày
Sáng sau khi ngủ dậy, uống 1 ly nước muối nhạt, sau đó ăn 1 quả trứng gà và 1 bát cháo.
Buổi trưa ăn 1 bát canh rau cải, 1 con cá, 1 bát cháo. Buổi chiều khi đói ăn thêm 1 quả cam hoặc uống 1 ly nước cam.
Buổi tối ăn bình thường, sau khi ăn cơm xong 1 tiếng hãy ăn thêm 1 quả cam.
Thực đơn trên có thế áp dụng trong thời gian dài, cho dù là bạn muốn giảm béo hay muốn giữ gìn vóc dáng, rất thích hợp với những chị em hơi đẫy đà.

Giảm cân cấp tốc bằng cam:

Buổi sáng: 1 quả cà chua, 1 quả trứng luộc, 1 ly nước ép cam.
Buổi trưa: 1 bát canh cà chua, 1 quả cam tươi, 1 bát cơm. Buổi chiều có thể uống thêm 1 ly cam vắt không đuờng.
Buổi tối: Giống như buổi sáng.

Trong thời gian sử dụng thực đơn này tốt nhất không nên ăn thêm các thực phẩm khác, uống nhiều nước. Giữa 2 bữa có thế bổ sung thêm nước trái cây hoặc salad trộn, thực đơn này thực hiện trong 4 ngày, sau đó dừng lại 2 tuần cho đến lần sử dụng tiếp theo. Thời gian ngừng sử dụng bạn cũng nên hạn chế chất tinh bột, ăn nhiều rau quả và trái cây.

Nguyên nhân dẫn đến béo phì có 1 phần là do rối loạn tiêu hoá dẫn đến việc tích tụ các chất béo và độc tố. Tuy cam có thể điều hoà và làm giảm tình trạng đó, nhưng bạn không nên ăn cam trước bữa ăn, nếu không chất acid trong cam sẽ kích ứng niêm mạc dạ dày, dẫn đến các bệnh về dạ dày. Ngoài ra, trước và sau khi ăn cam 1 giờ đồng hồ, không nên uống sữa, chất protein trong sữa sẽ gặp axit gây ảnh hưởng đến hệ tiêu hoá, khiến bạn bị đầy bụng.

(Nguồn:www.eothon.com)

Nụ Hôn Của Cậu Bé

      Đừng để bản thân mình "chết" trước khi tim ngừng đập.  

Chiếc tàu tôi đang đi ghé vào một ga nhỏ. Lúc ấy đã gần sáng và trời vẫn đầy sao. Không khí lạnh cóng ùa vào toa khi tàu dừng và mở cửa đón khách. Toa tôi có thêm hai người nũa, một người đàn ông và một cậu bé.

   Cậu bé phải mất một lúc mới ngồi được vào chỗ của mình sau khi len qua nhiều hàng chân người lớn. Trong khi cha cậu bé lại ngồi cạnh cửa sổ, giữa những người trông ngái ngủ, khó tính và mệt mỏi sau một đêm không được ngủ đầy giấc. Khi tàu bắt đầu vào đường hầm, cậu bé trượt khỏi chỗ và tôi cảm thấy tay cậu chống vào đầu gối tôi. Nghĩ rằng cậu bé muốn đứng dậy, tôi nâng đầu gối lên một chút. Cậu bé rướn người lên, có lẽ muốn nói gì đó với tôi. Tôi cúi xuống để nghe nhưng bất ngờ thay, cậu bé hôn vào má tôi một cái!

   Lúc đó tàu ra khỏi đường hầm. Rồi cậu bé ngồi lại vào chỗ của mình và ngắm cảnh bên ngoài cửa sổ. trông cậu rất hạnh phúc. Tôi thật sự ngạc nhiên. Sao cậu bé lại hôn một người lớn không hề quen biết trên tàu nhủ? Tôi còn ngạc nhiên hơn nữa khi cứ thỉnh thoảng, cậu bé lại đứng lên, hôn vào má những người lớn ngồi cạnh cậu, từng người một.

   Bối rối, chúng tôi nhìn về phía người đàn ông. Cha cậu giải thích:

        - Cháu nó rất hạnh phúc vì khoẻ mạnh trở lại và được sống. Cháu đã ốm nặng rất lâu rồi!

   Chuyến tàu dừng ở ga cuối. Người đàn ông và cậu bé hoà mình vào đám hành khách. Tôi vẫn còn cảm giác cái hôn của cậu bé trên má, cái hôn làm tôi hạnh phúc và cả băn khoăn nữa. Liệu có bao nhiêu người trưởng thành trao cho nhau những cái hôn để chia sẻ niềm vui được sống? Cậu bé đã không chỉ chia sẻ với tôi một cái hôn ngọt ngào mà còn cả những băn khoăn muốn nhắn gửi: Đừng để bản thân mình "chết" trước khi tim ngừng đập.

Nguồn :hoahoctro.com

Thứ Sáu, 12 tháng 11, 2010

Ba Câu Chuyện Nhân Ngày 20.11

Tối qua gặp một anh bạn đồng nghiệp trên đường về nhà sau giờ làm việc. Thấy trên xe máy của anh lỉnh kỉnh đồ đạc: Ngoài những vật dụng của nhà báo, còn thấy hai cái túi xách đỏ chót đựng áo sơmi loại xịn của Việt Tiến. Hỏi anh thì anh nói, đấy là quà tặng thầy giáo anh mua cho cậu con trai đang học lớp 8.

- Trời đất, quà tặng thầy là những chiếc sơmi giá bạc triệu thế này sao? - tôi hỏi.

Anh trả lời đã cố gắng thuyết phục cậu con trai mang đến tặng thầy món quà khiêm tốn thôi, nhưng nó không chịu. Nó nói, bạn nó toàn mang tặng quà mắc tiền. Nó không thể đến thăm thầy với món quà kém giá trị được. Nó không muốn bị thua thiệt so với bạn bè.

Nhưng đây mới chỉ là quà của thầy. Hẳn cậu bé còn học cả cô giáo nữa chứ? Anh giải thích: "Ba thạo đồ đàn ông, thì đi mua quà cho thầy. Còn má có trách nhiệm mua quà cho cô.

Sáng nay đi uống càphê tình cờ gặp một vị giáo sư khả kính tại quán càphê có phong cảnh thơ mộng ở TPHCM. Tôi hỏi đùa: "Sao hôm nay 20.11, bác không ở nhà tiếp sinh viên mà lại ở trong này?". Ông nói: "May quá có cuộc họp tại đây, tôi vào trong này để "trốn" học trò, anh ạ!"

Rồi ông kể, mấy năm nay đời sống khấm khá, học trò tới thăm thầy nhân dịp 20.11 vì thế cũng mang quà đắt tiền hơn. Toàn sơmi, cravate, rượu ngoại... "Tôi đã có lần bảo họ, các em tới thăm thầy chỉ cần mang theo một bông hoa thôi. Nhưng chẳng ai nghe lời. Rượu thì tôi có uống được đâu? Sơmi, cravate có năm nhận tới 5-6 tá, vừa dùng vừa tặng vừa cho mãi không hết. Chẳng dám nhắc sinh viên vì ngại có người suy luận ra rằng thầy không muốn nhận quà là bóng gió ám chỉ phong bì. Phiền lắm!"

"Sao bác lại cho là năm nay may?" - tôi hỏi. Ông cười chìa ra chiếc điện thoại di động: "Từ hôm qua đến giờ nhận được rất nhiều điện thoại và tin nhắn. Toàn quà tinh thần mà mình lại thấy khoái. Phải ba lần delete all messages để nhận tin nhắn mới đấy".

Trưa gặp một anh bạn mới trở về nước sau nhiều năm bôn ba ở nước ngoài. Đang ăn cơm, anh bỗng ngừng nhai: "Hôm nay là một ngày đặc biệt đối với tôi". "Ngày gì mà đặc biệt?" - tôi hỏi. Anh nhìn tôi như nhìn người ngoài hành tinh: "Ngày Nhà giáo Việt Nam!"

"Nhưng về VN anh đâu có làm giáo viên?" - tôi hỏi. Anh đáp: "Đúng là tôi không làm giáo viên, nhưng có tham gia vào các khoá training của các đơn vị trong tổng công ty. Ngày xưa ở bên đó đi dạy đại học, sinh viên trả tiền để học, nên mình dạy xong, thì họ cũng quên. Còn ở đây, mình chỉ truyền đạt kỹ năng nghề nghiệp cho các đồng nghiệp trẻ, nhưng lại được coi là thầy, từ sáng đến giờ nhận được bao nhiêu là tin nhắn chúc mừng. Thế nên hôm nay là ngày đặc biệt của tôi".
Nguồn :http://vmcinhanoi.blogspot.com/

Tôi đã được học rằng


Tôi đã được học rằng, để xây dựng lòng tin phải mất đến hàng năm, nhưng chỉ cần vài giây để hủy hoại nó.

Tôi đã được học rằng, cho dù bạn quan tâm nhiều đến đâu, có những người sẽ không đáp lại sự quan tâm đó.

Tôi đã được học rằng, bạn không thể làm mọi người yêu bạn. Tất cả những điều mà bạn có thể làm là trở thành một người mà người khác có thể yêu được, phần còn lại là tùy thuộc vào người kia.

Tôi đã được học rằng, đừng bao giờ đếm những thứ bạn có được trong cuộc sống, mà hãy đếm bạn có được bao nhiêu người bạn trong cuộc sống.

Tôi đã được học rằng, đôi lúc trong cuộc sống mình có thể làm những điều khiến mình phải đau khổ suốt cả cuộc đời.

Tôi đã được học rằng, hãy nói lời tạm biệt ngọt ngào với ai đó, bởi đó có thể là lần cuối cùng bạn gặp họ.

Tôi đã được học rằng, nếu bạn không kiểm soát thái độ của mình, thì nó sẽ điều khiển bạn.

Tôi đã được học rằng, một mối quan hệ lúc đầu có mặn nồng đến đâu, thì cũng sẽ nhạt dần và luôn có một thứ gì đó lấp vào khoảng trống.

Tôi đã được học rằng, hãy luôn học cách tha thứ.

Tôi đã được học rằng, thỉnh thoảng bạn có quyền được giận dữ, nhưng điều đó không có nghĩa là bạn có quyền được độc ác.

Tôi đã được học rằng, tình bạn thật sự sẽ vẫn tiếp tục phát triển, bất chấp khoảng cách. Tình yêu thật sự cũng như vậy.
  
Tôi đã được học rằng, đừng bao giờ nói với một đứa trẻ rằng ước mơ của chúng là không có thực, đó sẽ là một bi kịch.
                
Tôi đã được học rằng, một người bạn thân vô tình làm bạn tổn thương, thì hãy biết cách tha thứ cho họ.

Tôi đã được học rằng, biết cách tha thứ cho người khác thôi chưa đủ, phải biết cách tha thứ cho bản thân mình.

Tôi đã được học rằng, có rất nhiều cách để mọi người yêu thương nhau.

Tôi đã được học rằng, cuộc sống của bạn có thể thay đổi trong vài giờ bởi một người nào đó mà bạn không hề quen biết.

Tôi đã được học rằng, những người bạn quan tâm nhất trong cuộc sống, một ngày nào đó cũng có thể bỏ bạn mà đi.
 
[Nguồn muctim.com.vn]

Cô Đơn


            Trong 1 ngày tôi sợ nhất là những buổi chiều và đêm.Đó là khoảng thời gian tôi thấy cô đơn nhất.

            Nhìn những người xung quanh hối hả vội đi trên đường với đủ gương mặt khác nhau,buồn bực,gịân dữ,lo âu hoặc vui vẻ.Tôi tự hỏi họ đi đâu nhỉ?Dường như phía xa kia đang có người mong mỏi và chờ mong sự xuất hiện của họ lắm.Tôi thích thú quan sát và thèm khát mình cũng có cảm giác như vậy..

            Tôi thì chẳng có ai chờ chờ đợi,chẳng có ai mong tôi...(st)

Thứ Năm, 11 tháng 11, 2010

Hãy Đọc Đi Rồi Mới Yêu

    Tình yêu chỉ đến với những người vẫn còn niềm tin khi đã từng bị thất vọng. Nó chỉ đến với những người vẫn còn muốn yêu khi họ đã từng bị tổn thương. Chỉ cần thời gian một phút thì bạn đã có thể cảm thấy thích một người. Một giờ để mà thương một người. Một ngày để mà yêu một người. Nhưng mà bạn sẽ mất cả đời để quên một người. 

     Chính vì thế mong bạn đừng bao giờ đi yêu một người chỉ vì bề ngoài diện mạo đẹp đẽ của họ tại vì cái đẹp đó rất dễ bị phai tàn. Và đừng bao giờ yêu người ta chỉ vì tiền tài danh vọng, tại vì những cái đó đều sẽ tan theo mây khói. Bạn hãy chọn một người mang lại được nụ cười trên môi của bạn tại vì chỉ có nụ cười mới có đủ quyền lực xua tan màn đêm u tối trong bạn.

     Bạn hãy chọn một người mà muốn những thứ tốt nhất đến với bạn và sẵn sàng để sự vui vẻ của bạn trên hết mọi thứ; trên cả sự vui vẻ của chính mình.Bạn hãy chọn người mà bạn có thể cùng tâm sự, chia sẻ niềm vui với nỗi buồn, sẵn sàng ôm bạn vào lòng khi cần thiết và hoàn toàn hiểu rõ tất cả về bạn và những gì bạn muốn. Bạn hãy chọn người mà chịu bỏ hết tất cả thời gian quý báu của họ để đến với bạn và không bao giờ đòi hỏi bất cứ điều gì ngoại trừ được nghe lời nói dịu dàng của bạn và làm một nơi nương tựa tốt nhất khi bạn cần đến.

      Tình yêu bắt đầu từ một nụ cười, chớm nở bằng một cái hôn và cảm nhận được từ những cái ôm ấp dịu dàng. Một tình yêu thật sự không thể xây dựng từ những mâu thuẫn đổ vỡ của quá khứ mà phải bằng những gì trong sáng ở tương lai. Bạn nên hướng nhìn thẳng về phía trước chứ đừng bao giờ ngoái nhìn lại dĩ vãng. Bạn sẽ không thể nào tiếp tục sống vui vẻ nếu như bạn không chịu bỏ qua những đau đớn từng xảy đến trong đời.

       Bạn nên có nghị lực để làm những gì bạn cảm thấy là đúng và tốt cho những người bên cạnh bạn, nhất là chính bản thân bản. Nếu bạn để cho một mối tình không vui vẻ luôn níu kéo bạn thì bạn sẽ càng bị nhiều đau khổ, tan nát con tim và cay đắng của sự chia tay.

       Chính vì những thứ nói trên, bạn đừng bao giờ ngần ngại nói lên những gì bạn đang suy tư và những gì đang đến trong lòng bạn. Những lời nói mà không thể nói được, lúc nào cũng mang đến những bất hạnh cho chính bản thân. Những lời không nói đó có một lực rất mạnh mẽ và nó sẽ làm ảnh hưởng đến bạn rất nhiều nếu bạn không nói ra. Có những lúc trong cuộc sống khi bạn thật sự nhơ nhung một người và chỉ muốn lấy người đó ra khỏi giấc mơ và mong muốn có thể ôm lấy họ trong thực tại.

       Bạn hãy mơ những gì bạn muốn mơ và đi tới những chỗ nào bạn muốn tới. Bạn hãy làm những gì bạn muốn làm, tại vì bạn chỉ có một cuộc đời và một lần cơ hội để làm những gì bạn muốn.

       Bạn nên nhớ lúc nào cũng phải đặt bản thân mình vào vị trí của người khác. Nếu như những gì làm hoặc nói đó sẽ làm tổn thương đến bạn thì bạn phải biết rằng nó cũng sẽ làm tổn thương đến người đó. Một lời nói tế nhị cũng có thể dẹp được những cuộc tranh luận (tranh cãi lớn) , một lời tàn nhẫn có thể làm tan nát một đời người, một lời nói hợp thời có thể làm dịu những căng thẳng và một lời nói yêu thương có tác dụng chữa lành một vết thương. Niềm vui không phải gồm toàn những điều đẹp nhất trong cuộc sống nhưng phải tạo thành từ tất cả những điều xảy ra trong thời gian dài và với tiến trình của nó.

        Niềm vui chỉ chờ đợi những người đã từng khóc, những người đã từng thương tâm và những người đã từng tìm kiếm, tại vì chỉ có những người đó mới biết từng yêu quý trong niềm vui của mình và của những người bên mình.

        Bạn sẽ cảm thấy rất đau khi bạn thât sự thương yêu một người mà người ấy lại không yêu bạn. Nhưng cái ấy còn chưa đau bằng nếu bạn thật sự thương yêu một người nhưng lại không có can đảm để nói cho người đó biết. Có thể là Thượng Đế, ngài muốn chúng ta quen trước những người mà không phải thuộc về mình trước khi cho mình gặp được “người bạn trăm năm” để cuối cùng mình sẽ biết quý trọng người đó hơn.

        Nhưng bạn hãy nên nhớ rằng trên đời sẽ không có một ai có thể biết được “người bạn trăm năm” của mình sẽ là người như thế nào? Có thể bạn đã gặp được người đó nhưng vì sự rụt rè nhút nhát không dám nói của bạn sẽ làm bạn mất đi cái người lý tưởng đó.

        Bạn sẽ không thể ngờ được nhiều khi người đó cũng có những tình cảm như bạn nhưng còn đang chờ đợi bạn ngỏ lời. Bạn nghĩ thử coi, bạn đã tìm được một người trần quý nhất thì người thiệt thòi nhất chính là bạn mà thôi.Nhưng mà thật sự cái buồn thảm nhất chính là khi bạn đã tìm được ngươi tình trong mộng của bạn rồi nhưng để tới cuối cùng mới phát hiện ra rằng người đó lại không có duyên phận với bạn và bạn không còn đường chọn lựa nào khác hơn là đành phải xa nhau. Cái đó là một điều đau khổ nhất nếu xảy ra trong đời bạn.

        Cuối cùng hãy yêu quý những gì bạn đang có và đừng nên vì những giận hờn nhỏ nhặt nàp để rồi dẫn đến cuộc chia tay không nguyên cớ. Hãy thương yêu và tôn trọng lẫn nhau vì trong đời người, tình yêu có khi chỉ đến có 1 lần mà thôi.

Gửi lời chào cuộc sống

Ngày hôm nay, tôi sẽ tin rằng mình là người đặc biệt, một người quan trọng. Tôi sẽ yêu quý bản thân tôi với chính những gì tôi có và không so sánh mình với những người khác
 
    Ngày hôm nay, tôi sẽ tự lắng lòng mình và cố gắng trầm tĩnh hơn. Tôi sẽ học cách kiểm soát những cảm xúc và suy nghĩ của mình.

     Ngày hôm nay, tôi sẽ học cách tha thứ những gì người khác đã gây ra cho tôi, bởi tôi luôn nhìn vào hướng tốt và tin vào sự công bằng của cuộc sống.


      Ngày hôm nay, tôi sẽ cẩn trọng hơn với từng lời nói của mình. Tôi sẽ lựa chọn ngôn từ và diễn đạt chúng một cách có suy nghĩ và chân thành nhất.


       Ngày hôm nay, tôi sẽ tìm cách sẻ chia với những người bạn quanh tôi khi cần thiết, bởi tôi biết điều quý nhất đối với con người là sự quan tâm lẫn nhau.


       Ngày hôm nay, trong cách ứng xử, tôi sẽ đặt mình vào vị trí của người đối diện để lắng nghe những cảm xúc của họ, để hiểu rằng những điều làm tôi tổn thương cũng có thể làm tổn thương đến họ.


       Ngày hôm nay, tôi sẽ an ủi và động viên những ai đang nản lòng. Một cái siết tay, một nụ cười, một lời nói của tôi có thể tiếp thêm sức mạnh để họ vững tin bước tiếp.

       Ngày hôm nay, tôi sẽ dành một chút thời gian để quan tâm đến bản thân mình. Tôi sẽ làm tâm hồn và trí óc mình phong phú, mạnh mẽ hơn bằng cách học một cái gì đó có ích, đọc một cuốn sách hay, vận động cơ thể và ăn mặc ưa nhìn hơn.

        Ngày hôm nay, tôi sẽ có một danh sách những việc cần làm. Tôi sẽ nỗ lực nhất để thực hiện chúng và tránh đưa ra những quyết định vội vã hay thiếu kiên quyết

        Ngày hôm nay, tôi sẽ bỏ lại phía sau mọi lo âu, cay đắng và thất bại, khởi đầu một ngày mới với một trái tim yêu thương và hồn nhiên nhất. Tôi sẽ sống với những khát khao, mơ ước mà mình luôn ấp ủ.


        Ngày hôm nay, tôi sẽ thách thức mọi trở ngại trên con đường mà tôi lựa chọn và đặt niềm tin. Tôi hiểu rằng, khó khăn là một phần của cuộc sống và chúng tồn tại là để tôi chinh phục và vượt qua

        Ngày hôm nay, tôi sẽ sống hạnh phúc. Tôi sẽ trải rộng lòng để cảm nhận cái đẹp trong cuộc sống, để yêu thương và tin tưởng những người tôi yêu quý, và những người thương yêu tôi. Tôi sẽ làm
những việc khiến tôi cảm thấy hạnh phúc: xem một bộ phim hài, làm một việc tử tế, giúp đỡ một ai đó, gửi một chiếc thiệp điện tử, nghe một bản nhạc yêu thích...

        Và hôm nay, ngay bây giờ, tôi cảm nhận được hạnh phúc và sức sống mới để bắt đầu một ngày mới thật có ích - bất kể ngày hôm qua như thế nào.
               Bạn cũng vậy nhé!


        Lời ngỏ: Gieo suy nghĩ, bạn sẽ gặt hành vi. Gieo hành vi, gặt tính cách. Và gieo tính cách, bạn gặt số phận. Hãy gieo cho mình những suy nghĩ tích cực mỗi ngày để bạn có một tinh thần trong lành, mạnh mẽ. Hãy đọc trang này mỗi ngày như câu thần chú cho sức mạnh nội tại của bạn. Và bạn sẽ ngạc nhiên vì những kết quả bạn nhận được. Chúc bạn có một ngày hữu ích và tràn đầy những niềm vui, sự yêu thương

Thứ Tư, 10 tháng 11, 2010

Mừng Sinh Nhật Bạn


      Tôi gửi đến bạn những lời chúc sinh nhật chân thành nhất,hy vọng tuổi mới sẽ mang đến bạn những cơ hội mới ,những thử thách mới và mong là bạn sẽ luôn nắm bắt được những khoảnh khắc ngọt ngào nhất mà cuộc sống mang lại cho bạn...

Một góc nhìn khác về bằng cấp


    Trong xã hội hiện nay, có nhiều nguyên nhân khiến người ta không thể tìm đến trường để học: không trang trải nổi chi phí học tập, bận nuôi sống bản thân mình và lo cho nhiều người khác... Nhưng cũng có những người sau khi làm bài toán so sánh họ chọn con đường tự học, tự đào tạo. Theo họ, lợi ích thu được từ việc đến trường không bằng cơ hội, thời gian, tiền bạc… mà họ phải mất đi.

     Một tình huống, dù không phổ biến lắm nhưng đã xảy ra trong thực tế với hai loại người, có bằng cấp và không có bằng cấp. Khi đứng trước cơ ngơi của công ty nào đó mà cả hai đều muốn đặt chân vào:

    - Người có bằng cấp sẽ giải quyết việc này thật đơn giản; đàng hoàng, đĩnh đạc bước vào chưng bằng cấp, học vị, nêu nguyện vọng với người tuyển dụng, rồi đề nghị mức lương tương xứng – Có khi cao đến nỗi làm người trả lương phải đắn đo.

    - Người không bằng cấp thừa biết mình khó có thể vượt qua cửa ải này cho nên đã tìm một con đường vòng để lọt vào bên trong Công ty. Bằng cách nào? - Quyết định tìm cách mua đứt cơ ngơi này! Trong hoàn cảnh nghiệt ngã với người này có thể là rào cản, nhưng với người kia có khi lại là một lực đẩy giúp họ bật dậy vươn lên, vượt qua chính bản thân mình!

     Một công việc khai thác hết sở trường, một môi trường làm việc đủ để tung hoành khai phá, một mức thù lao cao, ổn định.., luôn là điểm nhắm hấp dẫn đối với nhiều người ... Để chiếm giữ những vị trí sáng giá này, kẻ trước người sau xếp hàng lũ lượt. Cái hàng rồng rắn đó được xếp khít khao đến nỗi người không có bằng cấp khó có thể chen chân.

     Khó chen chân thì tìm cách khác vậy. Một số người nổi trội đã quyết định bay lên…, lúc đó sẽ không còn hàng, lối, thứ tự trước sau, ngã ba, ngã tư, đèn xanh đèn đỏ hay barie gì gì cả.

    Tận dụng mọi nỗ lực của bản thân, người không bằng cấp quyết đạt bằng được điều mình khao khát – thay vì nhận lương họ phấn đấu trở thành người trả lương! Trong trường hợp này, xã hội thường mở lòng thừa nhận, nhưng không phải là không có người xét nét, quay lưng.

    Sự nỗ lực vươn lên của những người không bằng cấp thường rất cay nghiệt, chỉ có những người đồng cảnh ngộ mới thấu cảm. Họ không bị áp lực bởi giờ lên lớp, hạn nộp bài, ngày thi cử vì, 24 giờ trong ngày với họ đều là giờ học tập! Thầy, cô của họ vào ban ngày là những người mà họ tiếp xúc, giao tiếp, là công việc; vào ban đêm là sách vở, tài liệu, máy tính... Họ tận dụng mọi cơ hội để tích lũy thêm kiến thức. Bởi, họ ý thức được rằng: tự học và tự đào tạo sẽ giúp con người ta thích nghi mọi hoàn cảnh và là một trong những con đường ngắn nhất tìm đến sự thành công một cách bền vững.

    Và rồi cũng đến ngày hái quả, bằng cấp của họ không phải là tờ giấy chứng nhận tốt nghiệp của những trường danh tiếng nào đó mà chính là những gì họ cống hiến cho xã hội: Những công ty hay tập đoàn do họ làm chủ, những thế hệ kế thừa do họ đào tạo, những công ăn việc làm do họ tạo ra cho nhiều người, những công trình kiến trúc do họ làm chủ đầu tư, những quyển sách chính họ là tác giả, những công trình nghiên cứu cũng chính họ là chủ đề tài. Và…v.v...

    Tuy vậy, trong xã hội hiện nay số người tiềm tàng tố chất làm chủ có, nhưng chưa nhiều, vì nhiều lẽ. Trong đó, không thể không đề cập: dù có không ít người trân trọng thành quả của những người tự học, tự đào tạo, có ý chí vươn lên, nhưng môi trường chung của xã hội hiện nay là chưa thật màu mỡ để giúp họ ươm mầm khát vọng. Đành rằng việc học ở trường sẽ giúp con người ta thu nạp kiến thức một cách có hệ thống, bài bản; nhưng, không phải ai ai trong xã hội cũng chọn, hoặc có điều kiện đến trường để học.

    Để khẳng định mình, những người không bằng cấp gần như phải tự bơi trong dòng nước ngược. Vừa bươn chải kiếm sống, vừa tự học, tự đào tạo rất cật lực mới có thể được xã hội thừa nhận. Còn thì trong quá trình loay hoay tìm đường vươn lên, có không ít trường hợp, dù đã tích lũy được kiến thức, đạt được trình độ chuyên môn ngang ngửa hoặc vượt trội hơn người có bằng cấp, nhưng một số người trong họ vẫn chưa được đối xử công bằng.

     Sự ưu ái thái quá đối với bằng cấp đã làm không ít người xem con đường thi cử là con đường duy nhất để tiến thân, dẫn đến gian lận trong thi cử, mua bán bằng cấp... Lại có một số người trẻ cho rằng thi rớt là dấu chấm hết của cuộc đời mình, rồi hành xử tiêu cực... Trong khi đó cơ chế sử dụng nhân lực còn nhiều khiếm khuyết là một trong những nguyên nhân dẫn tới hệ quả như hiện nay: nhiều người biết làm việc nhưng không có việc làm, nhiều người được việc làm nhưng không làm được việc.

    Để công bằng hơn với những người tự học, tự đào tạo, để khuyến khích ý chí tự học ở mỗi người, xã hội và Nhà nước cần thay đổi tư duy sử dụng nhân lực. Lấy chất lượng bằng cấp, thực tài, đạo đức của mỗi con người làm trọng. Và có lẽ từ nay từng người trong chúng ta nên bắt đầu hình thành một thói quen trong giao tiếp, ứng xử. Thay vì hỏi: “Bạn có bằng cấp gì?” thì hãy hỏi một câu khác thực tế và nhân văn hơn: “Bạn đã và sẽ làm được những gì?”

Thứ Hai, 8 tháng 11, 2010

Chàng rẽ trái ,nàng rẽ phải

Tôi đã tình cờ nghe được một câu chuyện rất lạ :

Rẽ trái rẽ phải

Tại một khu chung cư nọ có một cặp trai gái họ sống chung một khu chung cư ,chỉ cách nhau một bức tường nhưng trong suốt 3 năm họ không hề nhận ra sự tồn tại của nhau.

Bởi vì mỗi khi ra khỏi cửa chàng trai luôn gĩư thói quen rẽ trái còn cô gái thì đi hướng ngược lại rẽ phải. Cho đến một hôm tại gần khu chung cư ấy xây lên một đài phun nước từ trên cao còn hai người ấy cùng nhìn về một phía để rồi hai con tim đập chung một dịp đập cảm xúc...

Và thế là một khúc dạo đầu cho một tình yêu bắt đầu nơi ấy...chính nơi cái đài phun nước ấy họ gặp nhau cùng nói chuyện cùng chơi đùa.cho đến khi bất chợt một cơn mưa đỗ xuống họ trao vội cho nhau những mảnh giấy ghi số điện thoại...và thế là họ chia tay.

Anh rẽ trái và cô rẽ phải...

Nhưng , những giọt mưa đã làm nhèo những chữ số thế là họ mất liên lạc.mối liên kết duy nhất giữa họ là cái đài phun nước kia hằng ngày hễ thấy bóng người nào là họ lại chạy đến đây mong gặp lại nhau.nhưng lần nào:

Anh cũng rẽ trái ,còn cô thì rẽ phải.

Tưởng chừng có thể quên nhau nhưng họ không thôi nghĩ về nhau ,cho đến khi nơi đài phun nước ấy bị trở thành nơi xây dựng công trình.thì dường như mối liên hệ ấy đứt gãy...

Họ nào biết hằng ngày họ cùng nhau thở một bầu không khí ,cùng nhau đi chung một con đường,cùng nhau đạp lên một lớp lá khô nơi công viên ,cùng nhau cho một chú mèo hoang ăn cơm...rất nhiều...rất nhiều...

Cuộc sống vẫn lặng lẽ trôi ,kim đồng hồ vẫn lặng lẽ quay..cho đến một hôm hai người họ quyết định một lần thay đổi thói quen :

....Anh rẽ phải và cô rẽ trái...

Thế là hai ánh mắt bất chợt gặp nhau và con tim cùng đập nên một nhịp đập kì lạ ,nụ cười nở rộ

Và rồi hai bức tường thông qua nhau..và biết đâu 2 ,3 năm nữa tiếng cười trẻ thơ sẽ vang lên

Một kết thúc có hậu đúng không?

Cuộc sống là vậy đôi khi ta phải thay đổi những thói quên hằng ngày để có thể tìm kiếm hạnh phúc !
----------------@@@@@-------------

Mỗi phút trôi qua là cơ hội để thay đổi tất cả
(Nguồn:hoahoctro.com)

Đành buông tay vì anh không nắm

Nếu anh hỏi em có yêu anh không? Em sẽ trả lời rằng em đã từng rất yêu anh… Rồi nếu anh hỏi là em đã yêu anh từ khi nào? em sẽ trả lời:

- Là khi em luôn đi dạo với anh vào những buổi tối cuối tuần

-Là khi em nói với anh rằng em chẳng đi dạo với ai khác ngoài anh.

-Là khi em tập uống café cho giống anh cố gắng không nhăn mặt khi nuốt nhanh từng ngụm đắng nghét vào miêng nhưng vẫn tỏ vẻ bình thường…

-Là khi em theo anh về nhà anh và anh ở bên cạnh em suốt ngày đó...

-Là khi em đổi những cái password thành cái tên anh cho dễ nhớ ...

-Là khi em thường gửi những tin nhắn chuyển nhanh chúc anh ngủ ngon cho dù anh chẳng reply.

-Là khi em xem đi xem lại những tin nhắn anh gửi cho em...

-Là khi em lưu giữ không muốn xóa 99 tin nhắn của anh gửi em trên cái điện thoại chỉ có thể chứa 100 tin...

-Là khi em lo lắng cho anh sẽ không giữ được bình tĩnh khi phải chia tay người mà anh thương yêu...

-Là khi em nói với với anh về cuộc đời của em cũng như những buồn vui trong cuộc sống hàng ngày một cách chân thật không lừa dối...
-Là khi em vẫn nâng niu giữ gìn tấm hình anh tặng em dù nó đã phai màu rồi...

-Là khi em luôn ghi nhớ lần thứ bao nhiêu em đi dạo vào buổi tối với anh...

-Là khi em viết những dòng tin dành cho anh trên web và gửi đường link cho anh dù anh vô tâm không muốn xem…

-Là khi em luôn cười với anh dù anh có cười lại hay không...

-Là khi em biết anh thường nhắn tin và gọi cho cô gái khác nhiều hơn cả em nhưng em vẫn im lặng...

Là khi….. còn nhiều, nhiều lắm…

Mà thôi… giờ thì mọi chuyện đã qua…bởi anh có bao giờ hỏi em câu đó đâu…...

Giờ thì em đã nhận ra bàn tay em chìa về phía anh chẳng có ai nắm lấy… thế nên em đành buông tay, em tìm cho mình một bàn tay đang chìa về phía em để em có thể nắm giữ...

Anh đã không nhìn thấy gì cả, anh đã vô tình lướt ngang qua em và em đã chẳng thể níu giữ một chút gì ngòai những kỷ niệm đã qua...
Ừ vậy thôi, anh cũng đã quyết định giúp em rồi... Em sẽ lại bước tiếp con đường của em, con đường đã giao với anh tại ngã 4 nhưng giờ thành ngược hướng… anh chuyển phát nhanh cho em tình yêu rồi tình yêu đó vụt mất rồi.

Nhưng em vẫn cầu chúc anh vui vẻ và bình an...
(Nguồn :yeulaptop.com)

Chủ Nhật, 7 tháng 11, 2010

Nhớ....


   Tôi rất muốn chia sẻ cuộc sống với anh,muốn được thấy anh từng ngày,từng ngày một.Muốn được bên anh cười nói.Muốn được anh ôm vào lòng bất cứ khi nào cô độc.Muốn được anh bảo vệ chở che.Nhưng tôi không nói được gì,cả khi nỗi nhớ dành cho anh quá lớn.

   Tôi muốn cho anh biết là tôi nhớ anh nhiều như thế nào.Nhưng thực sự là tôi không đủ ngôn từ để diễn tả.Tôi nhớ anh nhiều lắm,nhớ đến tận cùng của nỗi nhớ.

   Không có ai ngoài anh khiến tôi cảm thấy mình thực sự có cảm giác nhẹ nhàng khi ở bên cạnh.

   Mỗi lúc tôi bắt mình phải quên anh thì chính là lúc tôi nhớ đến anh nhiều nhất.

   Một điều này có lẽ anh chưa được biết.Anh biết không,chưa người con trai nào lại có thể khiến tôi trăn trở và khóc vì người đó.

  

Tình Cờ

 
  Trong cuộc đời không ai có thể biết được mình sẽ trải qua bao nhiêu lần tình cờ .Sẽ có những tình cờ ta phút chốc quên đi,nhưng cũng có những tình cờ nhẹ nhàng thoảng qua như sương khói nhưng trọn kiếp ta nhớ mãi,để rồi trong đêm dài thao thức,tim ta lại nhói nhói vì câu hỏi tại sao,tại sao,tại sao mình lại gặp nhau??

Bạn có biết giá trị của giọt nước mắt như thế nào không?

 Nghĩ xem nào.......

  
Khi bạn khóc... vì bực tức 1 chuyện gì đó,lúc đó bạn chẳng hiểu tại sao nước mắt cứ tuôn chảy.Bạn cố gắng kh ông khóc nữa,nhưng càng cố gắng thì nước mắt càng rơi nhiều hơn....

 
Khi bạn buồn... vì 1 chuyện gì đó,bạn khóc, bởi vì bạn rất buồn, khi đó...bạn cảm thấy nhẹ nhõm...

 
Khi bạn nhớ...nếu khi bạn khóc vì nhớ 1 ai đó..thì chắc chắn là tình cảm bạn dành cho người đó khá nhiều rồi...

 
Khi bạn hạnh phúc...Khi bạn đón nhận hạnh phúc,từ người bạn yêu thương,chắc chắn niềm vui sẽ nhân lên nhiều lần rồi.Hạnh phúc ko phải chỉ cười là đủ!!Khi bạn thực sự khóc vì hạnh phúc,thì người làm cho bạn điều hạnh phúc ấy,chính là người bạn yêu thương nhất....!!

 
Khi bạn đau khổ...Khi bạn yêu thương 1 người nào đó mà lại bị người ta đối xử lạnh lùng thì chắc chắn ít nhiều cũng bị tổn thương.

 
Bạn có biết tại sao bạn lại khóc kh ông??

 
Bởi vì những giọt nước mắt thực sự khi bạn khóc đều mang những ý nghĩa sâu sắc.Bạn khóc vì bạn biết yêu thương và bạn cũng biết tổn thương.Khi bạn rơi nước mắt,đó là khi bạn đã thừa nhận rằng,bạn đang yêu thương hoặc yêu thương người nào đó.
  
Mỉm cười cái nào?Bạn đã bao giờ khóc vì 1 người nào đó chưa?(Nguồn:truongxua.vn)