Trang

Thứ Bảy, 23 tháng 10, 2010

Có một thứ nỗi nhớ không phải là tình yêu.

Có một cô gái bị người yêu phụ bạc, cô rất đau khổ, đau khổ đến nỗi cảm thấy như cả thế giới này đều bỏ rơi mình. Cô thề rằng suốt đời này sẽ không yêu ai nữa.
Cô đem việc này nói cho một chàng trai, từ đó chàng trai tìm mọi cách để an ủi cô, mỗi ngày anh đều đặn gửi những tin nhắn vui vẻ đến để làm cô vui, cứ như thế, cô gái dần dần vượt qua đau khổ, trở về với sự hoạt bát đáng yêu thưở nào.

Bỗng nhiên có một ngày cô không nhận được tin nhắn của anh nữa, trong lòng không hiểu vì sao mà cảm thấy mất mát, bất an. Cô gái tự hỏi mình, không biết có phải đã yêu chàng trai kia rồi không.
Cô lại nhớ đến lời thề trước đây, bắt đầu tìm mọi cách để ép mình không nhớ đến chàng trai nữa, nhưng hình ảnh anh cứ ẩn hiện, phiêu giật trong tâm trí cô. Cô cảm thấy nỗi nhớ này thật là kỳ lạ, không giống như cảm giác khi yêu : Lúc cô yêu, nỗi nhớ kia mãnh liệt như lửa đốt, cháy lên không ngừng, nó chiếm hữu hết tất cả những gì riêng tư nhất, kể cả linh hồn, ngoài nhung nhớ ra thì không thể làm bất cứ việc gì.
Nhưng hiện tại thì sao, cô cũng không rõ, cô cảm thấy rằng nhớ nhung như vậy là chưa đủ, có chút gì đó hư vô nhưng lại vẫn hiện hữu , không cần trao nhưng vẫn luôn cảm thấy dịu dàng, giống như ở góc phòng có đặt một chậu hoa bách hợp, mùi hương không nồng nhưng vẫn toả khắp căn phòng, nó không khiến bạn nghĩ đến nó, không để bạn cảm thấy mất tự nhiên.

Cô gái quyết tâm hiểu cho ra ngọn ngành. Một ngày, chàng trai gọi điện thoại cho cô, hỏi cô việc gần đây nhất làm cho cô vui vẻ.
Đang nói chuyện thì cô đột nhiên hỏi anh tại sao chưa có bạn gái, có cần cô giới thiệu cho một người không. Lúc cô hỏi tim đập rất nhanh, nhưng lại làm ra vẻ đó là câu nói vô tư. Chàng trai nói được, được.
Cô không biết lấy dũng khí từ đâu nhưng bỗng hỏi anh thấy cô có thể xem xét được không. Điện thoại ngừng rất lâu, cô gái cảm thấy mình đã bị kích thích quá mức, dự cảm cho cô biết hình như cô đã làm hỏng cái gì đó.
 Chàng trai cuối cùng cũng nói, nói chúng ta hãy vẫn cứ là bạn tốt. Cô không bằng lòng lại hỏi anh vì sao, không thích cô ở điểm nào.
Điện thoại lại ngừng một lúc lâu, sau đó anh từ tốn nói, giống như muốn để từng câu từng chữ kia đi vào trái tim cô :
" Anh lo, lo rằng nếu sau này em lại bị phụ bạc, thì sẽ không còn ai ở bên an ủi em nữa"
Nước mắt không ngừng rơi, cô gái cuối cùng cũng hiểu ra, có một thứ nỗi nhớ không phải là tình yêu.
                                                          Có những lúc quay đầu nhìn lại,
                                                          Rồi lặng lẽ cất bước ra đi
                                                          Bởi đôi khi chỉ nhìn là biết
                                                         Có những thứ không thuộc về ta..

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét