Trang

Chủ Nhật, 21 tháng 11, 2010

Điều anh chưa biết


Anh sẽ không bao giờ biết được rằng anh là người mà em nhớ đến trước khi đi ngủ và sau khi em thức giấc.

Anh sẽ không bao giờ biết được rằng khi gặp anh em giả vờ như không quan tâm nhưng khi anh quay đi thì em lại nhìn theo anh.

Anh sẽ không bao giờ biết được rằng mỗi khi em nói không nhớ anh là lúc đó em đã nhớ anh thật nhiều thật nhiều…

Anh sẽ không biết được rằng em đã hủy hết mọi cuộc hẹn ngày thứ bảy với bạn bè và chỉ chờ điện thoại của anh thôi.

Anh sẽ không biết được rằng em đã học nấu những món thật ngon để làm cho anh ăn nhưng lại hay nói là em không biết nấu ăn đế cho anh cười.

Anh sẽ không biết được rằng mỗi ngày em đều xếp một ngôi sao may mắn dành cho anh và gởi vào đó những lời chúc tốt đẹp nhất.

Anh sẽ không biết được rằng khi đi một nơi thật đẹp thì em chỉ muốn có ba mẹ và còn một người nữa là anh bên cạnh để cùng chia sẽ cảm xúc.

Anh sẽ không biết được rằng điện thoại của em chỉ lưu được có 75 tin nhắn, vì vậy trước khi xóa những tin nhắn cũ của anh, em đã đọc đi đọc lại cả chục lần và ghi cẩn thận vào một cuốn sổ nhỏ.

Anh sẽ không biết được rằng anh là người đầu tiên mà em muốn chia sẻ niềm vui và nỗi buồn.

Anh sẽ không biết được rằng anh là người con trai đầu tiên mà em chọn làm người yêu mặc dù xung quanh em có rất nhiều chàng trai tán tỉnh...

Anh sẽ không biết rằng em đã buồn như thế nào khi anh quên ngày 20/10 vì quá bận rộn cho chuyến công tác.

Anh sẽ không biết được rằng nỗi sợ hãi lớn nhất của em không phải là bóng đêm mà là mất anh.

Anh àh, còn rất nhiều điều mà anh chưa biết nhưng giờ đây chắc anh sẽ không bao giờ được biết vì anh đã xa em thật rồi.

Anh sẽ không bao giờ biết được em đã khóc rất nhiều nhưng cố gắng làm như là không có chuyện gì xảy ra cả để anh không bị day dứt khi ra xa em.

Anh sẽ không bao giờ biết được là em đã nhắn tin cho anh rồi lại thôi rồi lại nhắn nhưng rồi lại thôi...

Anh sẽ không bao giờ biết được rằng dù xa anh nhưng em vẫn nhớ anh...

Nhưng một điều mà anh biết được là em luôn chúc anh hạnh phúc mãi mãi…

(http://vn.360plus.yahoo.com/nhuthao02122002)
   Anh có biết!Khi đọc xong bài này,người con trai đầu tiên mà tôi nghĩ đến là anh,anh cứ làm cho tôi vương vấn rồi đau buồn,nhưng kí ức và kỉ niệm không làm sao tôi có thể quên được anh một cách nhẹ nhàng.
   Thật lòng thì tôi không muốn quên anh,vì nếu như thế,tôi chẳng có lý do nào để nghĩ về anh nữa.
   Nhưng nếu không quên anh,thì tôi thực sự rất mệt mỏi,vì khi nào,giây phút nào tôi cũng nghĩ đến anh cả.Lúc nào,bao giờ,tôi cũng trông ngóng anh...Tôi đau lòng quá..
   Những lúc tôi thất bại,tôi buồn chán,nghĩ đến anh,điều đó như tiếp thêm sức mạnh cho tôi.Bây giờ nếu buông anh ra,chắc tôi sẽ gục ngã mất.
   Tôi mâu thuẩn với chính bản thân mình quá đi mất.
   Đối với anh,tôi rất khó khăn trong việc bộc lộ cảm xúc của mình.Nhưng tôi không dám buông anh ra,vì tôi sợ mình sẽ không được bình yên.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét