Trang

Chủ Nhật, 7 tháng 11, 2010

Nhớ....


   Tôi rất muốn chia sẻ cuộc sống với anh,muốn được thấy anh từng ngày,từng ngày một.Muốn được bên anh cười nói.Muốn được anh ôm vào lòng bất cứ khi nào cô độc.Muốn được anh bảo vệ chở che.Nhưng tôi không nói được gì,cả khi nỗi nhớ dành cho anh quá lớn.

   Tôi muốn cho anh biết là tôi nhớ anh nhiều như thế nào.Nhưng thực sự là tôi không đủ ngôn từ để diễn tả.Tôi nhớ anh nhiều lắm,nhớ đến tận cùng của nỗi nhớ.

   Không có ai ngoài anh khiến tôi cảm thấy mình thực sự có cảm giác nhẹ nhàng khi ở bên cạnh.

   Mỗi lúc tôi bắt mình phải quên anh thì chính là lúc tôi nhớ đến anh nhiều nhất.

   Một điều này có lẽ anh chưa được biết.Anh biết không,chưa người con trai nào lại có thể khiến tôi trăn trở và khóc vì người đó.

  

1 nhận xét:

  1. D"ẫu biết rằng cố quên là sẽ nhớ, nên dặn lòng cố nhớ để mà quên" Chúc Diễm sẽ tìm được 1 nữa đích thực của đời mình, nếu anh không .....thì có cố cũng vô ích, còn nếu Diễm chưa giải bày thì hãy nói cho anh hiểu được lòng mình Diểm nhé! Chúc bạn của tôi luôn hạnh phúc

    Trả lờiXóa