Trang

Thứ Năm, 7 tháng 10, 2010

Giới hạn.

Tôi rất muốn làm một điều gì đó cho anh và tôi,nhưng sự ngại ngùng là khoảng cách vô hình mà chúng tôi cố tình tạo ra..

 
Tôi đã từng muốn nói với anh rất nhiều,nhưng không hiểu sao khi đối diện với anh,tôi không thể nói ra được những gì tôi suy nghĩ.Thật đúng như người ta nói "Những điều quan trọng nhất luôn là những điều khó nói nhất".
Có mấy ai biết được,tôi đã cố gắng rất nhiều cho cuộc tình này.Tôi đã từ bỏ những người con trai đến với tôi,tôi giới hạn mọi mối quan hệ của mình với người khác phái,vì tôi biết rõ trái tim mình.Tôi không bao giờ để trái tim mình phiêu lưu cả.Tôi không biết mình làm vậy là đúng hay sai?Từ bỏ mọi mối quan hệ,mọi cơ hội mới chỉ để nhận lại sự im lặng từ anh.Chờ chỉ để chờ,rồi tôi sẽ nhận được gì?
Tôi rất muốn biết là anh nghĩ gì về tôi,nhưng có lẽ chút thực tế còn sót lại trong người đã cho tôi thấy hố sâu ngăn cách giữa anh và tôi rằng cảm xúc chẳng làm nên cái gì cả.Tôi biết tôi và anh là điều không thể.Nếu bảo tôi hãy nói cho anh biết tình cảm của tôi dành cho anh,thật là điều không tưởng.Nói ra liệu mọi thứ có tốt hơn không?Nếu không thì tôi sẽ mất đi mối quan hệ hiện tại này mãi mãi và anh sẽ tránh mặt tôi và còn hơn thế nữa.Tôi thật sự không muốn điều đó.
Tôi biết tình cảm của tôi sẽ mãi có thể dừng lại ở giới hạn này thôi.Đây là khoảng cách an toàn nhất cho tình cảm của tôi...có tiếp tục ,có cố gắng cũng chỉ là đau khổ..đơn giản là...hai đường thẳng song song sẽ không bao giờ gặp nhau.
Tôi rất muốn quên anh ,nhưng điều đó quá khó đối với tôi,vì tôi biết cố quên người mà tôi yêu thương cũng giống như cố gắng nhớ người mà ta chưa bao giờ gặp.
Tôi ghét anh,ghét vô cùng.Tôi giận anh,giận nhiều lắm..
Anh có biết tâm trạng tôi lúc này không?

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét