Trang

Thứ Năm, 21 tháng 10, 2010

Buồn...đau...

 -Tôi vẫn chưa thoát khỏi tình trạng đau buồn mấy bữa nay,đã lâu rồi chúng tôi không gặp nhau ,nhưng tôi không hiểu sao hơn cả tuần nay hình ảnh của anh và kí ức lại tràn về trong tôi dồn dập thế.Tôi thật sự không hiểu vì lý do nào.

 -Đã nhiều lúc tôi muốn nghẹt thở với chính bản thân mình.Tôi rất khó chịu.Tôi phải làm sao,phải làm như thế nào bây giờ.Tôi thật sự rất hoang mang...

 -Đầu óc tôi luôn quay cuồng với hình bóng của anh.

 -Cả tuần nay lúc nào trong tôi cũng là những kỉ niệm về thời xa xưa,trong tôi luôn tồn tại vẹn nguyên những khoảnh khắc của ngày ấy,những lằn ranh mong manh,những ánh nhìn vội vã,những xúc cảm mãnh liệt.Nhưng có lẽ chính vì vậy mà tôi cảm nhận được rằng anh thực sự có cảm giác với tôi,nhưng tại sao khi đó anh lại đè nén tình cảm của mình cho đến tận bây giờ..

 -Anh thực sự làm trái tim tôi đau lắm,anh có biết?

 -Phải chăng tôi nên cho anh biết thực sự về cảm giác của tôi đối với anh?Tôi thực sự muốn biết anh nghĩ gì về tôi?Có quá muộn không khi tôi muốn nói lời yêu thương..

 -Cho đến giờ tôi vẫn chưa dám thổ lộ tình cảm của mình,chính vì tôi thực sự biết anh thuộc mẫu người khó nắm bắt.Con người anh khó hiểu lắm,lúc thì lạnh lùng,thờ ơ,lúc lại dạt dào,da diết,cùng với 1 sự im lặng,im lặng đến khó hiểu.Anh thực sự làm tôi băn khoăn.

 -Khi xưa tôi đã chết vì ánh mắt ấy,bây giờ tôi lại sợ ánh mắt ấy đốt cháy tôi thêm một lần nữa..

 -Đã có lần anh nói với tôi đôi khi anh còn không hiểu chính bản thân anh nữa,nên tôi rất rối bời.

 -Tôi biết mình chưa thực sự yêu anh,nhưng những gì ở anh đối với tôi mãnh liệt quá.Chưa ai có thể đem lại cho tôi cảm giác này,và đó chính là nguyên nhân tôi chưa thực sự buông tình cảm này..

 -Những lúc nghĩ về anh,tôi luôn ở hai trạng thái:đau xót và yêm dịu...

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét